Vô Tận Đan Điền
Chương 2680: Chuyện cũ của Bích Dao cung chủ (thượng) (1)
Muốn biết Bích Dao cung chủ vì sao lại như vậy, trừ việc hỏi chính nàng ra còn có một đường tắt khác. Đó chính là hỏi thân nhân chung quanh nàng. Mà Tinh Liên kia coi như là đệ tử mà nàng sủng ái nhất, nhất định sẽ phải biết một ít.
- Mới vừa rồi nên cầm ngọc phù đưa tin của nàng a...
Vẻ mặt của Nhiếp Vân lập tức trở nên như đưa đám. Mới vừa rồi hắn không có cầm ngọc phù đưa tin của đối phương. Bây giờ lại muốn gọi nàng tới. Như vậy chỉ có thể dựa vào thủ đoạn khác mà thôi! Nếu không chờ bản thân nàng tự đi tới, không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào.
Sauk hi nghĩ thông suốt những chuyện này, hắn lập tức nhấc chân đi ra ngoài.
- Tiêu huynh, ngươi có biện pháp giải quyết rồi sao?
Thấy hắn đi ra ngoài, Vân Phi cười hì hì, lập tức theo sau.
- Có chút ý tưởng... Bây giờ cần phải đi tìm được vị Tinh Liên kia để tiến hành nghiệm chứng qua.
Nhiếp Vân nói.
- Tìm Tinh Liên? Hắc hắc. Ta đã biết mỹ nữ như thế, không ai sẽ không động tâm a.
Nước miếng của Vân Phi lại chảy xuống.
Nhìn bộ dáng này của hắn, Nhiếp Vân cũng lười nói chuyện với hắn, chân đi mấy bước đã đi tới ngoài cửa viện. Quả nhiên, hắn lập tức nhìn thấy có hai nữ đệ tử mặc y phục màu trắng đứng cách đó không xa. Toàn bộ đều đeo khăn che mặt. Da thịt lộ ra bên ngoài, hai con mắt cũng đã cho thấy dung mạo bất phàm của hai nàng. Mặc dù so ra kém Tinh Liên kia, thế nhưng cũng tuyệt đối đều là nữ tử xinh đẹp nhất đẳng.
- Hai vị tiên tử. Tại hạ có một chuyện muốn nhờ!
Đi tới bên cạnh, Nhiếp Vân cười nhạt.
Thanh âm của hắn tăng thêm đầu độc sư, có hiệu quả đầu độc linh hồn. Hai nữ tử này vốn có vẻ mặt chán ghét khi hắn đi qua, thế nhưng vừa nghe nói như vậy, lập tức thay đổi cái nhìn, trong ánh mắt mang theo vẻ hòa ái, nói:
- Cung chủ có lệnh, hai vị đại sư có gì phân phó, chúng ta sẽ tận sức hoàn thành!
- Vậy làm phiền nhị vị tiên tử rồi.
Nhiếp Vân không nghĩ tới cung chủ lại còn ra lệnh như vậy. Hắn âm thầm gật đầu, cười nói:
- Ta muốn mời Tinh Liên tiên tử tới đây một chuyến, không biết nhị vị có thể giúp một tay hay không?
- Tìm Tinh Liên sư tỷ?
Hai người vốn tưởng rằng sẽ có yêu cầu phiền toái gì đó. Thế nhưng nghe hắn nói như vậy, tất cả đều hơi sửng sốt một chút.
Chuyện này đối với các nàng mà nói, quả thực quá đơn giản, chỉ cần là đồng môn thì đều có ngọc phù đưa tin của Tinh Liên, có thể trực tiếp đưa tin tới cho nàng.
- Đúng vậy!
Nhiếp Vân còn cho rằng bọn họ đang làm khó, cho nên lại gật đầu một cái.
- Ta có thể giúp ngươi đưa tin, chỉ bất quá... nàng có tới hay không, không phải là chuyện mà chúng ta có thể định đoạt.
Một nữ tử trong đó nói.
- Có thể thay ta đưa tin là tốt rồi. Ngươi có thể trực tiếp ghi rõ, là Tiêu Lăng ta mời nàng thương nghị chuyện dược viên! Chắc hẳn nàng sẽ tới!
Thấy đối phương nói có thể đưa tin, Nhiếp Vân nở nụ cười, lại nói một câu.
Chỉ cần nói tới đây thương nghị chuyện dược viên, nhất định đối phương sẽ không có cách nào cự tuyệt.
- Được!
Vị nữ tử này gật đầu một cái, lại lấy ra một khỏa ngọc bài đưa tin, tinh thần khẽ động một cái, đem lời nói vừa rồi của Nhiếp Vân khắc lên. Một lát sau, quang mang lóe lên, một đạo tin tức dã truyền tới.
- Hai vị đại sư, Tinh Liên sư tỷ sẽ lập tức tới ngay. Xin nhị vị ở trong sân chờ sư tỷ!
Vị nữ tử này nói.
- Làm phiền nhị vị rồi.
Nhiếp Vân và Vân Phi lần nữa trở lại sân, quả nhiên đúng như nàng ta nói, không tới thời gian uống cạn một chung trà thì Tinh Liên đã đi tới, vẻ mặt nàng tràn ngập nghi hoặc.
Mới vừa rồi người này ngay cả ngọc phù đưa tin của nàng cũng không nhận. Bây giờ lại bảo người khác mời nàng tới, rốt cuộc là muốn làm gì chứ?
- Tinh Liên tiên tử, tại hạ có một việc muốn hỏi. Chuyện này quan hệ trực tiếp tới việc có cứu được dược viên hay không. Cho nên hy vọng ngươi có thể trả lời cặn kẽ!
Bàn tay chộp một cái, trước mặt xuất hiện một cái bàn cùng với rượu. Lại tự tay rót đầy một ly rượu ngon, mùi hương xộc vào trong mũi, Nhiếp Vân nói với Tinh Liên một câu.
Tinh Liên ngồi xuống, dù sao dung mạo của nàng hai người này cũng đã xem qua. Cho nên nàng cũng không cự tuyệt, tiện tay cởi cái khăn che mặt ra, tay lại nâng rượu ngon lên, rồi uống một ngụm.
- Rượu ngon...
Mặc dù rất ít uống rượu, thế nhưng mùi rượu vẫn có thể nếm ra được. Loại rượu trước mắt này, chẳng những hương thơm xộc vào mũi mà mùi lại thấm nhuần lòng người, uống vào một hớp lập sẽ cảm thấy khó mà quên được.
Đặt ly rượu xuống bàn, hai mắt Tinh Liên nhìn về phía thiếu niên ở trước mắt, nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì, nói đi! Nếu như có thể trả lời ngươi, nhất định ta sẽ biết gì nói nấy.
- Ta đang chờ những lời này của Tinh Liên tiên tử a.
Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, bàn tay chộp một trảo, phong ấn không gian chung quanh, làm cho tin tức không truyền ra ngoài được, lại nói:
- Không biết Tinh Liên tiên tử có từng nghe nói qua Khải linh thảo hay không?
- Ồ? Làm sao ngươi biết tới Khải linh thảo?
Sắc mặt Tinh Liên biến đổi, đôi mi thanh tú chợt nhướng lên, trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm.
Khải linh thảo đối với nàng mà nói dường như là cấm kỵ nào đó, không thể nhắc tới vậy.
- Không cần khẩn trương, Khải linh thảo là Bích Dao cung chủ nói với ta...
Nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, Nhiếp Vân cũng không tức giận, ngược lại còn cười nhạt một tiếng. Lúc này hắn mới đem suy đoán của mình, cùng với lời nói của Bích Dao cung chủ ra nói một lần.
Đối phương nói như vậy cũng đã nói lên một việc. Đối phương biết Khải linh thảo, cũng biết không ít chuyện.Nnếu không, tuyệt đối sẽ không như vậy.
- Ý của ngươi là... Dược viên xuất hiện loại tình huống này này là bởi vì... Khải linh thảo?
Nghe hắn giải thích xong, Tinh Liên có chút sửng sốt.
Dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới nguyên nhân lại là như vậy.
- Không sai, nếu như ta đoán không sai, có lẽ đúng là như vậy. Chỉ bất quá, không có chính mắt nhìn thấy gốc dược liệu này thì không dám xác định trăm phần trăm mà thôi!
Mặc dù trong lòng Nhiếp Vân rất ham muốn Khải linh thảo, thế nhưng ngoài miệng cũng không có nói quá mức rõ ràng.
- Chuyện này...
Tinh Liên đứng dậy, trên khuôn mắt trắng như tuyết hiện lên buồn rầu, dường như ngay cả nàng cũng không biết nên làm như thế nào.
- Mới vừa rồi nên cầm ngọc phù đưa tin của nàng a...
Vẻ mặt của Nhiếp Vân lập tức trở nên như đưa đám. Mới vừa rồi hắn không có cầm ngọc phù đưa tin của đối phương. Bây giờ lại muốn gọi nàng tới. Như vậy chỉ có thể dựa vào thủ đoạn khác mà thôi! Nếu không chờ bản thân nàng tự đi tới, không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào.
Sauk hi nghĩ thông suốt những chuyện này, hắn lập tức nhấc chân đi ra ngoài.
- Tiêu huynh, ngươi có biện pháp giải quyết rồi sao?
Thấy hắn đi ra ngoài, Vân Phi cười hì hì, lập tức theo sau.
- Có chút ý tưởng... Bây giờ cần phải đi tìm được vị Tinh Liên kia để tiến hành nghiệm chứng qua.
Nhiếp Vân nói.
- Tìm Tinh Liên? Hắc hắc. Ta đã biết mỹ nữ như thế, không ai sẽ không động tâm a.
Nước miếng của Vân Phi lại chảy xuống.
Nhìn bộ dáng này của hắn, Nhiếp Vân cũng lười nói chuyện với hắn, chân đi mấy bước đã đi tới ngoài cửa viện. Quả nhiên, hắn lập tức nhìn thấy có hai nữ đệ tử mặc y phục màu trắng đứng cách đó không xa. Toàn bộ đều đeo khăn che mặt. Da thịt lộ ra bên ngoài, hai con mắt cũng đã cho thấy dung mạo bất phàm của hai nàng. Mặc dù so ra kém Tinh Liên kia, thế nhưng cũng tuyệt đối đều là nữ tử xinh đẹp nhất đẳng.
- Hai vị tiên tử. Tại hạ có một chuyện muốn nhờ!
Đi tới bên cạnh, Nhiếp Vân cười nhạt.
Thanh âm của hắn tăng thêm đầu độc sư, có hiệu quả đầu độc linh hồn. Hai nữ tử này vốn có vẻ mặt chán ghét khi hắn đi qua, thế nhưng vừa nghe nói như vậy, lập tức thay đổi cái nhìn, trong ánh mắt mang theo vẻ hòa ái, nói:
- Cung chủ có lệnh, hai vị đại sư có gì phân phó, chúng ta sẽ tận sức hoàn thành!
- Vậy làm phiền nhị vị tiên tử rồi.
Nhiếp Vân không nghĩ tới cung chủ lại còn ra lệnh như vậy. Hắn âm thầm gật đầu, cười nói:
- Ta muốn mời Tinh Liên tiên tử tới đây một chuyến, không biết nhị vị có thể giúp một tay hay không?
- Tìm Tinh Liên sư tỷ?
Hai người vốn tưởng rằng sẽ có yêu cầu phiền toái gì đó. Thế nhưng nghe hắn nói như vậy, tất cả đều hơi sửng sốt một chút.
Chuyện này đối với các nàng mà nói, quả thực quá đơn giản, chỉ cần là đồng môn thì đều có ngọc phù đưa tin của Tinh Liên, có thể trực tiếp đưa tin tới cho nàng.
- Đúng vậy!
Nhiếp Vân còn cho rằng bọn họ đang làm khó, cho nên lại gật đầu một cái.
- Ta có thể giúp ngươi đưa tin, chỉ bất quá... nàng có tới hay không, không phải là chuyện mà chúng ta có thể định đoạt.
Một nữ tử trong đó nói.
- Có thể thay ta đưa tin là tốt rồi. Ngươi có thể trực tiếp ghi rõ, là Tiêu Lăng ta mời nàng thương nghị chuyện dược viên! Chắc hẳn nàng sẽ tới!
Thấy đối phương nói có thể đưa tin, Nhiếp Vân nở nụ cười, lại nói một câu.
Chỉ cần nói tới đây thương nghị chuyện dược viên, nhất định đối phương sẽ không có cách nào cự tuyệt.
- Được!
Vị nữ tử này gật đầu một cái, lại lấy ra một khỏa ngọc bài đưa tin, tinh thần khẽ động một cái, đem lời nói vừa rồi của Nhiếp Vân khắc lên. Một lát sau, quang mang lóe lên, một đạo tin tức dã truyền tới.
- Hai vị đại sư, Tinh Liên sư tỷ sẽ lập tức tới ngay. Xin nhị vị ở trong sân chờ sư tỷ!
Vị nữ tử này nói.
- Làm phiền nhị vị rồi.
Nhiếp Vân và Vân Phi lần nữa trở lại sân, quả nhiên đúng như nàng ta nói, không tới thời gian uống cạn một chung trà thì Tinh Liên đã đi tới, vẻ mặt nàng tràn ngập nghi hoặc.
Mới vừa rồi người này ngay cả ngọc phù đưa tin của nàng cũng không nhận. Bây giờ lại bảo người khác mời nàng tới, rốt cuộc là muốn làm gì chứ?
- Tinh Liên tiên tử, tại hạ có một việc muốn hỏi. Chuyện này quan hệ trực tiếp tới việc có cứu được dược viên hay không. Cho nên hy vọng ngươi có thể trả lời cặn kẽ!
Bàn tay chộp một cái, trước mặt xuất hiện một cái bàn cùng với rượu. Lại tự tay rót đầy một ly rượu ngon, mùi hương xộc vào trong mũi, Nhiếp Vân nói với Tinh Liên một câu.
Tinh Liên ngồi xuống, dù sao dung mạo của nàng hai người này cũng đã xem qua. Cho nên nàng cũng không cự tuyệt, tiện tay cởi cái khăn che mặt ra, tay lại nâng rượu ngon lên, rồi uống một ngụm.
- Rượu ngon...
Mặc dù rất ít uống rượu, thế nhưng mùi rượu vẫn có thể nếm ra được. Loại rượu trước mắt này, chẳng những hương thơm xộc vào mũi mà mùi lại thấm nhuần lòng người, uống vào một hớp lập sẽ cảm thấy khó mà quên được.
Đặt ly rượu xuống bàn, hai mắt Tinh Liên nhìn về phía thiếu niên ở trước mắt, nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì, nói đi! Nếu như có thể trả lời ngươi, nhất định ta sẽ biết gì nói nấy.
- Ta đang chờ những lời này của Tinh Liên tiên tử a.
Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, bàn tay chộp một trảo, phong ấn không gian chung quanh, làm cho tin tức không truyền ra ngoài được, lại nói:
- Không biết Tinh Liên tiên tử có từng nghe nói qua Khải linh thảo hay không?
- Ồ? Làm sao ngươi biết tới Khải linh thảo?
Sắc mặt Tinh Liên biến đổi, đôi mi thanh tú chợt nhướng lên, trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm.
Khải linh thảo đối với nàng mà nói dường như là cấm kỵ nào đó, không thể nhắc tới vậy.
- Không cần khẩn trương, Khải linh thảo là Bích Dao cung chủ nói với ta...
Nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, Nhiếp Vân cũng không tức giận, ngược lại còn cười nhạt một tiếng. Lúc này hắn mới đem suy đoán của mình, cùng với lời nói của Bích Dao cung chủ ra nói một lần.
Đối phương nói như vậy cũng đã nói lên một việc. Đối phương biết Khải linh thảo, cũng biết không ít chuyện.Nnếu không, tuyệt đối sẽ không như vậy.
- Ý của ngươi là... Dược viên xuất hiện loại tình huống này này là bởi vì... Khải linh thảo?
Nghe hắn giải thích xong, Tinh Liên có chút sửng sốt.
Dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới nguyên nhân lại là như vậy.
- Không sai, nếu như ta đoán không sai, có lẽ đúng là như vậy. Chỉ bất quá, không có chính mắt nhìn thấy gốc dược liệu này thì không dám xác định trăm phần trăm mà thôi!
Mặc dù trong lòng Nhiếp Vân rất ham muốn Khải linh thảo, thế nhưng ngoài miệng cũng không có nói quá mức rõ ràng.
- Chuyện này...
Tinh Liên đứng dậy, trên khuôn mắt trắng như tuyết hiện lên buồn rầu, dường như ngay cả nàng cũng không biết nên làm như thế nào.