Vô Tận Đan Điền
Chương 2652: Không có cách nào luyện hóa (1)
Phù lục này còn chưa tới đến trước mặt đã cảm thấy trong đó có khí tức mênh mông tản mát ra, tựa như bao quát toàn bộ Hỗn Độn đại dương, khiến cho người ta có một loại cảm giác thật xa, phong phú.
Thứ này khiến cho người ta có một loại cảm giác tương tự với chưởng giáo ấn trên Khí Hải đại lục, tựa như chỉ cần luyện hóa được nó là có thể mượn lực lượng bên trong Hỗn Độn đại dương, có đươc uy thế cực lớn vậy.
- Thứ này nhất định là phù lục Thiên Vị...
Nhiếp Vân đã xác định được là nó.
Có thể có được loại uy lực này, như vậy phù lục trước mắt này nhất định là phù lục Thiên Vị không thể nghi ngờ! Chỉ cần luyện hóa nó là có thể lập tức trở thành vương giả Thiên Vị, biến thành tồn tại vượt qua tứ đại Phong vương!
Cố nén kích động trong lòng, Nhiếp Vân đưa tay đưa về phía trước, nhẹ nhàng chộp một trảo, cầm tấm phù lục này vào trong lòng bàn tay.
Sưu..
Vừa mới tiếp xúc với phù lục thì nhất thời đã cảm thấy có một đạo áp lực vô cùng vô tận đột nhiên từ trên trời hàng lâm, tựa như có một ngọn núi lớn đặt ở trên đỉnh đầu của hắn vậy.
Rắc rắc!
Toàn thân hắn lập tức mềm nhũn, trực tiếp tê liệt ngồi xuống mặt đất.
- Tại sao lại có thể như vậy...
Sắc mặt Nhiếp Vân biến đổi, xương cốt toàn thân trong nháy mắt bị ép cho vỡ vụn, biến thành bụi phấn, nội tạng cũng đồng thời bị tổn thương.
Tinh thần khẽ động một cái, một đạo Mộc sinh chi khí vội vàng rót vào toàn thân, khôi phục lực lượng trên cánh tay, lúc này hắn mới rút tay trở lại.
Sưu!
Bàn tay vừa rời khỏi phù lục, nhất thời áp lực biến mất.
Áp lực biến mất, lúc này Nhiếp Vân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lại vội vàng khôi phục thương thế trên người. Một lát sau, hắn lần nữa đứng dậy, hai mắt nhìn về phía phù lục trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Nếu như không phải hắn thu tay nhanh, sợ rằng lần này đã trực tiếp bị ép thành bánh thịt, tử vong tại chỗ.
Thế nhưng cho dù như vậy thì xương cốt toàn thân vẫn vỡ vụn, khí huyết sôi trào, bị thương thế cực kỳ nghiêm trọng.
Bằng vào thực lực của hắn bây giờ, cho dù là một thế giới hắn cũng có thể tùy tiện giơ lên, ngay cả Tà Nguyệt Chí Tôn vực cũng có thể. Cho dù là đặt nó lên trên người thì cũng không nhíu mày lấy một cái. Thế nhưng lần này chỉ muốn cầm một cái ngọc phù lớn chừng bàn tay thì đã thiếu chút nữa bị đè chết tươi. Chuyện này sao có thể được chứ?
- Phù lục Thiên Vị này rất có thể là đại biểu cho sức nặng của toàn bộ Hỗn Độn đại dương, không luyện hóa được nó, căn bản sẽ không cầm nổi.
Điều chỉnh hít thở, lại lần nữa nghiên cứu một lát, Nhiếp Vân không dám tùy tiện động thủ nữa, trong lòng đồng thời âm thầm suy đoán.
Nếu như hắn đoán không sai, ngọc phù này chịu tải toàn bộ sức nặng của Hỗn Độn đại dương, Hỗn Độn đại dương nặng bao nhiêu chứ? Đừng nói là hắn, cho dù là cường giả Phong vương, người mạnh như đệ đệ Nhiếp Đồng thì nhất định cũng không thể nào chống cự được.
Cũng chỉ có vật như vậy thì mới có thể đè cho mình không còn một chút sức phản kháng nào.
Xem ra muốn mang nó đi, chỉ có luyện hóa nó mà thôi.
Ngón tay khẽ rạch một cái, một giọt máu tươi từ trên đầu ngón tay xuất hiện, chậm rãi bay đi về phía ngọc phù, đồng thời linh hồn cũng chậm rãi đến gần phù lục trước mắt.
Đây là phương thức thường thấy nhất để luyện hóa binh khí, nhỏ máu nhận chủ, câu thông linh hồn!
Dựa theo như lời của Nhiếp Đồng, luyện hóa Phong vương phù lục vô cùng đơn giản, chỉ cần là người được phù lục công nhận thì nó sẽ trực tiếp tiến vào đầu, chờ đợi luyện hóa.
Đáng tiếc, kể từ khi tiến vào tứ tướng thế giới, tất cả mọi chuyện hắn trải qua đều không giống như Nhiếp Đồng nói. Có thể là phù lục Thiên Vị và phù lục Phong vương có sự khác biệt. Vì vậy Nhiếp Vân cũng không có trông cậy vào việc có thể xuất hiện loại hiện tượng này. Hắn không thể làm gì khác hơn là từng bước một, dùng thủ đoạn đơn giản nhất để luyện hóa nó.
Tích!
Máu tươi vừa đụng vào ngọc phù lập tức phát ra thanh âm thanh thúy, tựa như nước chảy rớt vào trên tảng đá vậy, ngay cả một chút dấu vết cũng không có để lại, ngay sau đó nó lại từ trên ngọc phù rớt xuống, chảy xuống đất.
- Ách?
Nhiếp Vân có chút sửng sốt.
Chỉ cần là pháp bảo, một khi gặp phải máu tươi trên cơ bản là có thể dung hợp, trừ phi là vật đã có chủ! Chẳng lẽ... Tấm phù lục này đã bị người ta luyện hóa rồi hay sao?
Đã có những người khác đến nơi này rồi hay sao?
Không đúng! Nếu như nó đã bị người ta luyện hóa. Như vậy nhất định tấm phù lục này sẽ giống như những phù lục khác, sẽ biến thành hư ảnh, mà không phải là tồn tại chân thật như thế này!
Nhưng mà, nếu như không bị luyện hóa, sao máu tươi lại không thể dung hợp chứ?
- Linh hồn câu thông!
Máu tươi không dung hợp, trong lòng Nhiếp Vân chỉ hiện lên một chút ngạc nhiên mà thôi, ngay sau đó hắn lại tiến hành linh hồn câu thông.
Có lẽ là phù lục này tương đối cao cấp, chỉ bằng vào máu tươi còn không có biện pháp dung hợp, chỉ có linh hồn câu thông thì mới có thể hoàn mỹ không tỳ vết được.
Tinh thần lực cường đại tạo thành một cái dây nhỏ, chậm rãi đi tới trước mặt phù lục, ôn nhu giống như tình nhân vậy, từ từ vuốt ve về phía ngọc phù.
Linh hồn câu thông, cần phải có tâm tình bình tĩnh, không thể lo được lo mất.
Nhiếp Vân đã có kinh nghiệm luyện hóa vô số bảo vật, tâm bình tĩnh như nước, linh hồn từ từ đi ra, không có chút run rẩy nào, bình tĩnh rơi vào bên trên phù lục.
Tí tách két!
Vừa mới tiếp xúc với phù lục thì lập tức giống như lửa đụng phải xăng vậy. Cái dây linh hồn nhỏ kia run rẩy một cái, một cỗ lực lượng cường đại mang theo khí tức hủy diệt chợt thiêu đốt tới.
- Tuệ kiếm, chém!
Thấy tốc độ và uy thế của hỏa diễm, một khi đánh vào trong đầu tuyệt đối sẽ bị thiêu đốt thành ngu si, sắc mặt Nhiếp Vân chợt biến đổi, tuệ kiếm sinh ra, sau đó nhanh chóng chém một cái.
Ào Ào!
Cái dây nhỏ linh hồn bị tuệ kiếm mà hắn ngưng tụ chém một cái rơi xuống mặt đất, không ngừng giãy dụa trên mặt đất, phát ra tiếng nghẹn ngào, một lát sau đã hóa thành tro bụi.
- Quá đáng sợ...
Nhìn cái dây linh hồn nhỏ đã bị đốt thành tro bụi, Nhiếp Vân đổ mồ hôi lạnh.
Chỉ cần vừa rồi phản ứng của hắn chậm hơn một tia, như vậy nhất định linh hồn của hắn cũng rất có thể bị thiêu đốt trụi, biến thành một con người trống rỗng!
Máu tươi không thấm, linh hồn dính vào là lập tức bị đốt, cái này... Vật này nên luyện hóa như thế nào đây?
Thứ này khiến cho người ta có một loại cảm giác tương tự với chưởng giáo ấn trên Khí Hải đại lục, tựa như chỉ cần luyện hóa được nó là có thể mượn lực lượng bên trong Hỗn Độn đại dương, có đươc uy thế cực lớn vậy.
- Thứ này nhất định là phù lục Thiên Vị...
Nhiếp Vân đã xác định được là nó.
Có thể có được loại uy lực này, như vậy phù lục trước mắt này nhất định là phù lục Thiên Vị không thể nghi ngờ! Chỉ cần luyện hóa nó là có thể lập tức trở thành vương giả Thiên Vị, biến thành tồn tại vượt qua tứ đại Phong vương!
Cố nén kích động trong lòng, Nhiếp Vân đưa tay đưa về phía trước, nhẹ nhàng chộp một trảo, cầm tấm phù lục này vào trong lòng bàn tay.
Sưu..
Vừa mới tiếp xúc với phù lục thì nhất thời đã cảm thấy có một đạo áp lực vô cùng vô tận đột nhiên từ trên trời hàng lâm, tựa như có một ngọn núi lớn đặt ở trên đỉnh đầu của hắn vậy.
Rắc rắc!
Toàn thân hắn lập tức mềm nhũn, trực tiếp tê liệt ngồi xuống mặt đất.
- Tại sao lại có thể như vậy...
Sắc mặt Nhiếp Vân biến đổi, xương cốt toàn thân trong nháy mắt bị ép cho vỡ vụn, biến thành bụi phấn, nội tạng cũng đồng thời bị tổn thương.
Tinh thần khẽ động một cái, một đạo Mộc sinh chi khí vội vàng rót vào toàn thân, khôi phục lực lượng trên cánh tay, lúc này hắn mới rút tay trở lại.
Sưu!
Bàn tay vừa rời khỏi phù lục, nhất thời áp lực biến mất.
Áp lực biến mất, lúc này Nhiếp Vân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lại vội vàng khôi phục thương thế trên người. Một lát sau, hắn lần nữa đứng dậy, hai mắt nhìn về phía phù lục trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Nếu như không phải hắn thu tay nhanh, sợ rằng lần này đã trực tiếp bị ép thành bánh thịt, tử vong tại chỗ.
Thế nhưng cho dù như vậy thì xương cốt toàn thân vẫn vỡ vụn, khí huyết sôi trào, bị thương thế cực kỳ nghiêm trọng.
Bằng vào thực lực của hắn bây giờ, cho dù là một thế giới hắn cũng có thể tùy tiện giơ lên, ngay cả Tà Nguyệt Chí Tôn vực cũng có thể. Cho dù là đặt nó lên trên người thì cũng không nhíu mày lấy một cái. Thế nhưng lần này chỉ muốn cầm một cái ngọc phù lớn chừng bàn tay thì đã thiếu chút nữa bị đè chết tươi. Chuyện này sao có thể được chứ?
- Phù lục Thiên Vị này rất có thể là đại biểu cho sức nặng của toàn bộ Hỗn Độn đại dương, không luyện hóa được nó, căn bản sẽ không cầm nổi.
Điều chỉnh hít thở, lại lần nữa nghiên cứu một lát, Nhiếp Vân không dám tùy tiện động thủ nữa, trong lòng đồng thời âm thầm suy đoán.
Nếu như hắn đoán không sai, ngọc phù này chịu tải toàn bộ sức nặng của Hỗn Độn đại dương, Hỗn Độn đại dương nặng bao nhiêu chứ? Đừng nói là hắn, cho dù là cường giả Phong vương, người mạnh như đệ đệ Nhiếp Đồng thì nhất định cũng không thể nào chống cự được.
Cũng chỉ có vật như vậy thì mới có thể đè cho mình không còn một chút sức phản kháng nào.
Xem ra muốn mang nó đi, chỉ có luyện hóa nó mà thôi.
Ngón tay khẽ rạch một cái, một giọt máu tươi từ trên đầu ngón tay xuất hiện, chậm rãi bay đi về phía ngọc phù, đồng thời linh hồn cũng chậm rãi đến gần phù lục trước mắt.
Đây là phương thức thường thấy nhất để luyện hóa binh khí, nhỏ máu nhận chủ, câu thông linh hồn!
Dựa theo như lời của Nhiếp Đồng, luyện hóa Phong vương phù lục vô cùng đơn giản, chỉ cần là người được phù lục công nhận thì nó sẽ trực tiếp tiến vào đầu, chờ đợi luyện hóa.
Đáng tiếc, kể từ khi tiến vào tứ tướng thế giới, tất cả mọi chuyện hắn trải qua đều không giống như Nhiếp Đồng nói. Có thể là phù lục Thiên Vị và phù lục Phong vương có sự khác biệt. Vì vậy Nhiếp Vân cũng không có trông cậy vào việc có thể xuất hiện loại hiện tượng này. Hắn không thể làm gì khác hơn là từng bước một, dùng thủ đoạn đơn giản nhất để luyện hóa nó.
Tích!
Máu tươi vừa đụng vào ngọc phù lập tức phát ra thanh âm thanh thúy, tựa như nước chảy rớt vào trên tảng đá vậy, ngay cả một chút dấu vết cũng không có để lại, ngay sau đó nó lại từ trên ngọc phù rớt xuống, chảy xuống đất.
- Ách?
Nhiếp Vân có chút sửng sốt.
Chỉ cần là pháp bảo, một khi gặp phải máu tươi trên cơ bản là có thể dung hợp, trừ phi là vật đã có chủ! Chẳng lẽ... Tấm phù lục này đã bị người ta luyện hóa rồi hay sao?
Đã có những người khác đến nơi này rồi hay sao?
Không đúng! Nếu như nó đã bị người ta luyện hóa. Như vậy nhất định tấm phù lục này sẽ giống như những phù lục khác, sẽ biến thành hư ảnh, mà không phải là tồn tại chân thật như thế này!
Nhưng mà, nếu như không bị luyện hóa, sao máu tươi lại không thể dung hợp chứ?
- Linh hồn câu thông!
Máu tươi không dung hợp, trong lòng Nhiếp Vân chỉ hiện lên một chút ngạc nhiên mà thôi, ngay sau đó hắn lại tiến hành linh hồn câu thông.
Có lẽ là phù lục này tương đối cao cấp, chỉ bằng vào máu tươi còn không có biện pháp dung hợp, chỉ có linh hồn câu thông thì mới có thể hoàn mỹ không tỳ vết được.
Tinh thần lực cường đại tạo thành một cái dây nhỏ, chậm rãi đi tới trước mặt phù lục, ôn nhu giống như tình nhân vậy, từ từ vuốt ve về phía ngọc phù.
Linh hồn câu thông, cần phải có tâm tình bình tĩnh, không thể lo được lo mất.
Nhiếp Vân đã có kinh nghiệm luyện hóa vô số bảo vật, tâm bình tĩnh như nước, linh hồn từ từ đi ra, không có chút run rẩy nào, bình tĩnh rơi vào bên trên phù lục.
Tí tách két!
Vừa mới tiếp xúc với phù lục thì lập tức giống như lửa đụng phải xăng vậy. Cái dây linh hồn nhỏ kia run rẩy một cái, một cỗ lực lượng cường đại mang theo khí tức hủy diệt chợt thiêu đốt tới.
- Tuệ kiếm, chém!
Thấy tốc độ và uy thế của hỏa diễm, một khi đánh vào trong đầu tuyệt đối sẽ bị thiêu đốt thành ngu si, sắc mặt Nhiếp Vân chợt biến đổi, tuệ kiếm sinh ra, sau đó nhanh chóng chém một cái.
Ào Ào!
Cái dây nhỏ linh hồn bị tuệ kiếm mà hắn ngưng tụ chém một cái rơi xuống mặt đất, không ngừng giãy dụa trên mặt đất, phát ra tiếng nghẹn ngào, một lát sau đã hóa thành tro bụi.
- Quá đáng sợ...
Nhìn cái dây linh hồn nhỏ đã bị đốt thành tro bụi, Nhiếp Vân đổ mồ hôi lạnh.
Chỉ cần vừa rồi phản ứng của hắn chậm hơn một tia, như vậy nhất định linh hồn của hắn cũng rất có thể bị thiêu đốt trụi, biến thành một con người trống rỗng!
Máu tươi không thấm, linh hồn dính vào là lập tức bị đốt, cái này... Vật này nên luyện hóa như thế nào đây?