Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vô Tận Đan Điền

Chương 2633: Chuyện cũ ức vạn năm trước (1)



- Mọi người không nên bi thương như vậy, A Dục Vương sẽ không hy sinh uổng công. Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày chúng ta chém giết toàn bộ những dị tộc này, báo thù cho hắn!
Thấy nguy cơ đã tạm thời được giải trừ, vẻ mặt mọi người uể oải. Nhiếp Đồng lớn tiếng quát.
- Không sai! Chúng ta không nên bi thương, mà là phải có được lực lượng cường đại hơn. Báo thù thay cho bệ hạ!
- Giết sạch đám dị tộc này, khiến cho bọn chúng không dám xuất hiện nữa!
- Bi thương cũng vô dụng, chỉ có dùng máu tươi thì mới có thể an ủi được vong linh của A Dục Vương bệ hạ trên trời!
- A Dục Vương bệ hạ sẽ không chết một cách vô ích, mà sẽ biến thành động lực làm cho chúng ta cố gắng tu luyện.
...
Nghe thấy hắn nói như vậy, mọi người từ bên trong bầu không khí bi thương phục hồi tinh thần lại, trong mắt mỗi người đều hiện lên vẻ kiên định.
A Dục Vương sẽ không hy sinh một cách uổng công, đầu sỏ chính là những dị tộc này, chỉ cần không chết. Nhất định bọn hắn phải càng thêm cố gắng tu luyện, báo thù cho A Dục Vương!
- A Da Nạp hoàn toàn tử vong chứng minh đối phương đã hoàn toàn hoài nghi bên này. Nếu ta đoán không sai, nhất định bọn họ sẽ phái thêm nhiều người tới đây hơn. Khi đó đạo phong ấn này dù có vững chắc tới đâu cũng khó có thể ngăn cản tất cả công kích của cường giả Phong vương. Lại nói, ta hoài nghi ở bên trong những dị tộc này còn có tồn tại có thực lực vượt xa Phong vương! Cho nên, phong ấn này nhìn vững chắc, thế nhưng trên thực tế lại không kiên trì được mấy năm nữa mà sẽ một lần nữa vỡ tan!
Nhìn thấy ý chí chiến đấu của mọi người đã qiay lại. Nhiếp Vân nhìn quanh một vòng rồi nói:
- Cho nên, nhất định chúng ta phải thừa dịp khoảng thời gian này, dùng tốc độ nhanh nhất tăng trưởng thực lực. Thời gian không nhiều lắm! Nếu như mọi người không muốn để cho A Dục Vương chết vô ích, như vậy không nên khiến cho Hỗn Độn đại dương, chư thiên vạn giới hoàn toàn biến thành phế tích. Cũng không cần bi thương quá dẫn tới tình huống không có cách nào kiềm chế. Mà nên dùng biện pháp nhanh nhất để tu luyện, dù chỉ là tăng lên một tia tu vi, như vậy lúc chính thức chiến đấu có lẽ có thể đưa tới tác dụng rất lớn!
- Không sai, chúng ta phải tu luyện cho thật tốt!
- Nếu như bệ hạ còn sống. Nhất định sẽ không hy vọng nhìn thấy chúng ta có bộ dáng như thế này, chúng ta phải cố gắng thật tốt. Vì bệ hạ, cũng là vì Hỗn Độn đại dương!
- Bắt đầu từ bây giờ, ta phải điên cuồng tu luyện, tranh thủ đem Tu La bổ thiên trận dùng lên trên người thống lĩnh chúng ta, phát huy ra thực lực mạnh hơn!
- Ta cũng phải cố gắng tu luyện.
Mọi người liên tục gật đầu, trong lòng sinh ra ý chí chiến đấu nồng đậm.
Máu tươi sẽ không hy sinh uổng công, mà sẽ chỉ làm cho mọi người có quyết tâm và nghị lực lớn hơn mà thôi. Lại dựa vào nó để đối kháng dị tộc, bảo vệ tam giới, Hỗn Độn đại dương thật tốt.
- Tu La vương bệ hạ, ban đầu A Dục Vương từng nói qua với ta, một khi đại vương bỏ mình chúng ta sẽ nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ. Bây giờ mời bệ hạ sắp xếp cho chúng ta một phen!
Yến Huy thống lĩnh đi tới trước mặt Nhiếp Đồng, vẻ mặt cung kính nói.
A Dục Vương đã sớm tính ra hắn sẽ vẫn lạc, cho nên cũng đã sớm thông báo hậu sự.
- Các ngươi...
Nhiếp Đồng do dự một chút, lại quay đầu nhìn về phía Hỗn Độn vương và Tuyệt Sát Vương:&- Những người này các ngươi mang theo đi. Không tiếc tất cả tài nguyên, nghĩ biện pháp tăng tu vi của bọn họ lên, ta còn có chuyện phải đi làm, tạm thời còn không có cách nào chiếu cố được bọn họ!
- Yên tâm đi, nhất định chúng ta sẽ dùng hết toàn lực!
- Đám người bọn họ cũng là tâm huyết nhiều năm của chúng ta, nhất định chúng ta sẽ tận tâm chiếu cố. Chỉ là ngươi, nhất định phải để tâm, chúng ta còn cần ngươi chủ trì đại cục. Ngươi ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì được.
Hỗn Độn vương, Tuyệt Sát Vương đồng thời gật đầu nói.
- Yên tâm đi, ta sẽ không có việc gì!
Đối với lời nhắc nhở thiện ý của đối phương, Nhiếp Đồng cười một tiếng, sau đó lại nhìn về phía Nhiếp Vân:&- Ca ca, đi theo đệ đi, đệ sẽ dẫn ca ca đi tới một chỗ, vừa vặn cũng đem tất cả mọi chuyện nói với ca ca.
- Được!
Nhiếp Vân gật đầu.
Quả thực hắn cũng đang muốn hỏi rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu như Nhiếp Đồng muốn nói, đương nhiên hắn sẽ không cự tuyệt.
- Chủ nhân, ta cũng muốn đi cùng người.
Tĩnh Tâm đi tới rồi nói.
- Đây là khí linh của Chân Huyết Vương quan sao? Cũng cùng đi thôi.
Nhiếp Đồng nhìn nàng một cái rồi cười nói.
- Tu La, cáo từ!
Chúng nhân biết thời gian cấp bách, thương nghị vừa mới kết thúc, mọi người cũng không có ý ở lại. Bàn tay Hỗn Độn vương chộp ra một trảo, một chiếc cổ thuyền xuất hiện, sau đó mang theo mọi người bay thẳng đi về phía trước.
Bổn tôn của Nhiếp Vân cũng rời khỏi Tu La bổ thiên trận, đi tới bên người Nhiếp Đồng. Đồng thời lại đem phân thân và Tĩnh Tâm cùng thu vào trong Nạp Vật thế giới.
Kể từ khi Nhiếp Đồng ngủ say, hai người huynh đệ đã rất lâu rồi không ở chung. Cho nên hắn cũng không muốn Tĩnh Tâm quấy rầy.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Nhiếp Đồng phất tay một cái, trường kiếm trong tay lập tức bành trướng, hai người đáp xuống ở phía trên, phá vỡ không gian chiến trường, sau đó lại bay ra ngoài.
- Ca ca, ca ca có gì muốn hỏi thì cứ trực tiếp nói là được.
Đứng ở trên mũi kiếm, ánh mắt của Nhiếp Đồng nhìn về phía Hỗn Độn đại dương vô cùng vô tận trước mắt, mở miệng cười nói.
- Ta muốn biết năm đó chuyện Tu La vương tử vong, A Dục Vương, Hỗn Độn vương và Tuyệt Sát Vương là người như thế nào.
Nhìn thấy đệ đệ trước mắt vốn là người quyến luyến, ỷ lại, không muốn xa rời mình lại trở thành nhân vật cự phách chân chính như vậy. Trong lòng Nhiếp Vân tràn ngập mơ hồ, đồng thời cũng có chút hiếu kỳ.
Chuyện này từ đầu đến cuối hắn đã không nghỉ a được, năm đó rốt cuộc Tu La vương là chết như thế nào? Nếu như quả thật đúng như lời đồn đãi, là A Dục Vương, Hỗn Độn vương, Tuyệt Sát Vương liên thủ giết chết hắn. Như vậy chuyện thiêu đốt linh hồn phong ấn vừa rồi sẽ nói thế nào?
- Đệ biết ca ca sẽ hỏi những chuyện này mà. Chuyện này cũng là lúc đệ dung hợp trí nhớ của Tu La vương thì mới biết được.
Nhiếp Đồng nói, hắn vẫn lẳng lặng đứng ở trên mũi kiếm cả người giống như hoàn toàn dung hợp với Hỗn Độn đại dương trước mắt vậy.
- Chuyện này phải nói từ một tai nạn ức vạn năm trước!
- Tai nạn?
Nhiếp Vân có chút sửng sốt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...