Vô Tận Đan Điền
Chương 2617: Mông Tử
- Không chỉ riêng gì các ngươi, ngay cả ta lúc lần đầu tiên nghe được công hiệu của trận pháp này cũng đã cảm thấy không thể tưởng tượng được nổi. Khó có thể tin! Bất quá sau khi chính mắt nhìn thấy tác dụng của nó. Ta mới biết được trận pháp này đáng sợ tới mức nào!
Dường như Lộc Trảm thống lĩnh đã sớm đoán ra được vẻ mặt của mọi người sẽ như vậy. Hắn cười ha hả một tiếng, lái ải bước đi tới Tu La viện phía trước.
Mọi người lập tức theo sát phía sau.
Sưu sưu sưu sưu!
Bọn họ mới vừa tiến vào trong viện thì lập tức đã có từng tiếng xé gió vang vọng. Từng bóng người xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Những người này mỗi một người đều có thực lực không sai biệt lắm với mọi người. Thậm chí người mạnh nhất đã đạt tới bán bộ Chúa Tể đại tam trọng địa bộ, so với Sâm Tùng trước đó còn mạnh hơn mấy phần.
Khác với Sâm Tùng ở bên ngoài, trên người những người này đều mang theo khí tức khác với sinh mạng ở bên trong Hỗn Độn thế giới. Cực kỳ nồng đậm, vừa nhìn một cái đã có thể nhận ra được. Bọn hắn không phải là người của Bích Hải Huyền Thiên hoặc là tam giới.
- Lộc Trảm thống lĩnh!
Mọi người đi tới trước mặt, đồng thời hành lễ với Lộc Trảm.
- Không cần phải khách khí, mấy vị này là thiên tài mới tới. Muốn phối hợp tạo thành đại trận với các ngươi. Giữa mọi người cố gắng không nên có mâu thuẫn gì, nên ở chung hòa thuận một chút.
Lộc Trảm thống lĩnh nói.
Hắn cũng biết giữa thiên tài thường thường không phục lẫn nhau, cho nên hắn mới lên tiếng đề phòng trước.
- Người mới tới tất phải biết quy củ một chút. Nếu không ta sợ trận pháp không những không vận chuyển được, mà còn làm liên lụy tới chúng ta... Đương nhiên, thống lĩnh cứ yên tâm, chúng ta sẽ không làm quá mức!
- Đúng vậy, Lộc Trảm thống lĩnh cứ yên tâm a. Chúng ta sẽ dạy dỗ bọn hắn thật tốt, khiến cho những người mới này biết quy củ của nơi này.
- Thống lĩnh suy nghĩ nhiều rồi. Nhiều nhất chúng ta cũng chỉ dạy bọn hắn một chút quy củ mà thôi, sẽ không quá nặng tay.
- Khi chúng ta mới tới đây cũng phải học quy củ một chút, đều là từ công đoạn này mà đi qua, không cần khẩn trương thái quá a.
...
Nghe thấy Lộc Trảm thống lĩnh nói vậy. Đám người trước mắt này lập tức cười hắc hắc, ánh mắt lóe lên, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
- Được rồi, nhớ đúng mục là được! Mông Tử. Bây giờ chỉ có nhóm của ngươi là thiếu người. Ngươi mang theo mấy người bọn hắn đi, nên dụng sức huấn luyện cho tốt. Tranh thủ trong vòng mười ngày làm cho trận pháp trên cơ bản thành hình!
Dường như Lộc Trảm cũng biết tới quy củ của nơi này cho nên mới mở miệng nói một tiếng như vậy. Chẳng qua cũng chỉ làm cho ra vẻ mà thôi. Nhìn thấy mọi người không tuân thủ, như vậy hắn cũng sẽ không nói thêm gì nữa.
- Vâng, thống lĩnh!
Lập tức có một tráng hán đi ra.
Tráng hán này gọi là Mông Tử. Trên đầu không có lấy một sợi tóc, hai mắt như điện, cơ bắp toàn thân ngưng kết, tản ra khí tức kinh người.
Chỉ từ thực lực xem ra, sợ rằng người này so với đám người Đoạn Diệc, Phù Ám Triều lúc trước còn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nếu như tiến vào tam giới, ở trong Bách Cường bảng cũng có thể đạt được thứ hạng rất cao.
- Tại hạ là thiên tài của Huyền Ốc Thế Giới, Mông Tử. Sau này mấy người các ngươi sẽ đi theo ta. Bất kể trước kia các ngươi ở trong thế giới của mình thế nào. Thế nhưng một khi đến chỗ của ta, nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của ta, nghiêm túc thi hành. Chỉ cần có một chút sai lầm, ta sẽ lập tức khiến cho các ngươi biết mình sắp sửa phải trả một cái giá lớn như thế nào.
Hai mắt Mông Tử trợn tròn, nhìn chằm chằm vào mọi người trước mắt.
- Người ta đã giao cho các ngươi, mau mau sớm đi tu luyện đi. Mười ngày sau ta sẽ đi tới kiểm tra!
Lộc Trảm thống lĩnh lần nữa nói một câu, sau đó xoay người rời đi. Một lát sau đã biến mất ở trước mắt mọi người.
- Nhìn cái gì vậy? Còn không mau đi tu luyện đi. Mấy người các ngươi, đi theo ta!
Thấy mọi người liên tục nhìn chằm chằm vào đám người Nhiếp Vân, Mông Tử quát to một tiếng, khí thế trên người không tự chủ được mà lan tràn ra ngoài.
Thực lực của hắn ở chỗ này cũng coi như là đứng đầu. Mặc dù mọi người không cam lòng, thế nhưng vẫn ngượng ngùng quay đầu, không có ai dám nói nhiều nữa.
Vừa vặn đám người Nhiếp Vân cũng muốn nhìn một chút, xem cái gọi là Tu La bổ thiên trận này rốt cuộc là vật gì. Cho nên cả đám đi theo sau lưng đối phương tiến về phía trước.
Rất nhanh mọi người đã đi tới một cái luyện võ trường trống trải. Bên trong đã sớm có hơn hai mươi người. Lúc này toàn bộ mọi người đều đang ở trong luyện võ trường, tự mình tu luyện ở một chỗ.
Dường như mỗi một người trong những người này đều đang tu luyện chiêu số khác nhau. Dường như lực lượng cũng không giống nhau. Pháp lực tản ra bên ngoài lại giống như thiên nữ tán hoa vậy. Các loại quang mang các màu chiếu sáng, vô cùng dễ nhìn.
- Mấy người các ngươi mới tới. Bây giờ lập tức nghe theo mệnh lệnh của ta, quỳ ở chỗ này một giờ. Nếu như ai dám động một cái, ta sẽ lập tức cắt đứt chân của hắn!
Mông Tử đi hai bước tới trước mặt đám người Nhiếp Vân rồi nhướng mày, quát lên một tiếng.
- Quỳ ở chỗ này sao?
Đám người Nhiếp Vân sửng sốt một chút, sau đó lập tức cau mày.
Làm gì vậy? Bất kể nói thế nào thì bọn họ cũng đều là thiên tài trong thiên tài a. Vừa đi tới nơi này, còn chưa nói câu nào đã trực tiếp bị bắt quỳ xuống. Làm như vậy quả thực có chút quá đáng nha.
- Sao vậy? Không nghe lời sao? Ta nói rồi, ta cần các ngươi nghiêm khắc chấp hành đối với mệnh lệnh của ta. Không thể có một chút ý niệm phản kháng nào. Các ngươi vừa mới tới, chẳng lẽ định phản kháng hay sao?
Mông Tử nhíu mày một cái, thanh âm giống như sấm sét vang vọng chín tầng trời, ầm ầm phát ra âm thanh.
Những người khác trong luyện võ trường nghe thấy đạo thanh âm này, tất cả đều từ trong tu luyện tỉnh lại. Hai mắt nhìn về phía đám người Nhiếp Vân, trên mặt hiện lên nụ cười âm ngoan.
- Không phải là phản kháng, chỉ là chúng ta không muốn quỳ xuống mà thôi. Mệnh lệnh này của ngươi chẳng khác nào là làm nhục người khác a!
Mạch Đồ cau mày nói.
Tu luyện giả chỉ có quỳ xuống đất lạy phụ mẫu, sư phụ mà thôi. Vô duyên vô cớ quỳ xuống như vậy, cho dù là bất kỳ người ai cũng không tiếp nhận nổi.
- Làm nhục? Ngươi cảm thấy ta đang làm nhục ngươi có phải không? Ta còn chưa có để cho ngươi ăn phân a! Lập tức quỳ xuống, đừng có chọc ta nổi giận. Nếu không, ta sẽ vứt bọn ngươi xuống hầm cầu. Khiến cho các ngươi ở dưới đó ba ngày mà không thể đi ra được!
Dường như Lộc Trảm thống lĩnh đã sớm đoán ra được vẻ mặt của mọi người sẽ như vậy. Hắn cười ha hả một tiếng, lái ải bước đi tới Tu La viện phía trước.
Mọi người lập tức theo sát phía sau.
Sưu sưu sưu sưu!
Bọn họ mới vừa tiến vào trong viện thì lập tức đã có từng tiếng xé gió vang vọng. Từng bóng người xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Những người này mỗi một người đều có thực lực không sai biệt lắm với mọi người. Thậm chí người mạnh nhất đã đạt tới bán bộ Chúa Tể đại tam trọng địa bộ, so với Sâm Tùng trước đó còn mạnh hơn mấy phần.
Khác với Sâm Tùng ở bên ngoài, trên người những người này đều mang theo khí tức khác với sinh mạng ở bên trong Hỗn Độn thế giới. Cực kỳ nồng đậm, vừa nhìn một cái đã có thể nhận ra được. Bọn hắn không phải là người của Bích Hải Huyền Thiên hoặc là tam giới.
- Lộc Trảm thống lĩnh!
Mọi người đi tới trước mặt, đồng thời hành lễ với Lộc Trảm.
- Không cần phải khách khí, mấy vị này là thiên tài mới tới. Muốn phối hợp tạo thành đại trận với các ngươi. Giữa mọi người cố gắng không nên có mâu thuẫn gì, nên ở chung hòa thuận một chút.
Lộc Trảm thống lĩnh nói.
Hắn cũng biết giữa thiên tài thường thường không phục lẫn nhau, cho nên hắn mới lên tiếng đề phòng trước.
- Người mới tới tất phải biết quy củ một chút. Nếu không ta sợ trận pháp không những không vận chuyển được, mà còn làm liên lụy tới chúng ta... Đương nhiên, thống lĩnh cứ yên tâm, chúng ta sẽ không làm quá mức!
- Đúng vậy, Lộc Trảm thống lĩnh cứ yên tâm a. Chúng ta sẽ dạy dỗ bọn hắn thật tốt, khiến cho những người mới này biết quy củ của nơi này.
- Thống lĩnh suy nghĩ nhiều rồi. Nhiều nhất chúng ta cũng chỉ dạy bọn hắn một chút quy củ mà thôi, sẽ không quá nặng tay.
- Khi chúng ta mới tới đây cũng phải học quy củ một chút, đều là từ công đoạn này mà đi qua, không cần khẩn trương thái quá a.
...
Nghe thấy Lộc Trảm thống lĩnh nói vậy. Đám người trước mắt này lập tức cười hắc hắc, ánh mắt lóe lên, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
- Được rồi, nhớ đúng mục là được! Mông Tử. Bây giờ chỉ có nhóm của ngươi là thiếu người. Ngươi mang theo mấy người bọn hắn đi, nên dụng sức huấn luyện cho tốt. Tranh thủ trong vòng mười ngày làm cho trận pháp trên cơ bản thành hình!
Dường như Lộc Trảm cũng biết tới quy củ của nơi này cho nên mới mở miệng nói một tiếng như vậy. Chẳng qua cũng chỉ làm cho ra vẻ mà thôi. Nhìn thấy mọi người không tuân thủ, như vậy hắn cũng sẽ không nói thêm gì nữa.
- Vâng, thống lĩnh!
Lập tức có một tráng hán đi ra.
Tráng hán này gọi là Mông Tử. Trên đầu không có lấy một sợi tóc, hai mắt như điện, cơ bắp toàn thân ngưng kết, tản ra khí tức kinh người.
Chỉ từ thực lực xem ra, sợ rằng người này so với đám người Đoạn Diệc, Phù Ám Triều lúc trước còn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nếu như tiến vào tam giới, ở trong Bách Cường bảng cũng có thể đạt được thứ hạng rất cao.
- Tại hạ là thiên tài của Huyền Ốc Thế Giới, Mông Tử. Sau này mấy người các ngươi sẽ đi theo ta. Bất kể trước kia các ngươi ở trong thế giới của mình thế nào. Thế nhưng một khi đến chỗ của ta, nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của ta, nghiêm túc thi hành. Chỉ cần có một chút sai lầm, ta sẽ lập tức khiến cho các ngươi biết mình sắp sửa phải trả một cái giá lớn như thế nào.
Hai mắt Mông Tử trợn tròn, nhìn chằm chằm vào mọi người trước mắt.
- Người ta đã giao cho các ngươi, mau mau sớm đi tu luyện đi. Mười ngày sau ta sẽ đi tới kiểm tra!
Lộc Trảm thống lĩnh lần nữa nói một câu, sau đó xoay người rời đi. Một lát sau đã biến mất ở trước mắt mọi người.
- Nhìn cái gì vậy? Còn không mau đi tu luyện đi. Mấy người các ngươi, đi theo ta!
Thấy mọi người liên tục nhìn chằm chằm vào đám người Nhiếp Vân, Mông Tử quát to một tiếng, khí thế trên người không tự chủ được mà lan tràn ra ngoài.
Thực lực của hắn ở chỗ này cũng coi như là đứng đầu. Mặc dù mọi người không cam lòng, thế nhưng vẫn ngượng ngùng quay đầu, không có ai dám nói nhiều nữa.
Vừa vặn đám người Nhiếp Vân cũng muốn nhìn một chút, xem cái gọi là Tu La bổ thiên trận này rốt cuộc là vật gì. Cho nên cả đám đi theo sau lưng đối phương tiến về phía trước.
Rất nhanh mọi người đã đi tới một cái luyện võ trường trống trải. Bên trong đã sớm có hơn hai mươi người. Lúc này toàn bộ mọi người đều đang ở trong luyện võ trường, tự mình tu luyện ở một chỗ.
Dường như mỗi một người trong những người này đều đang tu luyện chiêu số khác nhau. Dường như lực lượng cũng không giống nhau. Pháp lực tản ra bên ngoài lại giống như thiên nữ tán hoa vậy. Các loại quang mang các màu chiếu sáng, vô cùng dễ nhìn.
- Mấy người các ngươi mới tới. Bây giờ lập tức nghe theo mệnh lệnh của ta, quỳ ở chỗ này một giờ. Nếu như ai dám động một cái, ta sẽ lập tức cắt đứt chân của hắn!
Mông Tử đi hai bước tới trước mặt đám người Nhiếp Vân rồi nhướng mày, quát lên một tiếng.
- Quỳ ở chỗ này sao?
Đám người Nhiếp Vân sửng sốt một chút, sau đó lập tức cau mày.
Làm gì vậy? Bất kể nói thế nào thì bọn họ cũng đều là thiên tài trong thiên tài a. Vừa đi tới nơi này, còn chưa nói câu nào đã trực tiếp bị bắt quỳ xuống. Làm như vậy quả thực có chút quá đáng nha.
- Sao vậy? Không nghe lời sao? Ta nói rồi, ta cần các ngươi nghiêm khắc chấp hành đối với mệnh lệnh của ta. Không thể có một chút ý niệm phản kháng nào. Các ngươi vừa mới tới, chẳng lẽ định phản kháng hay sao?
Mông Tử nhíu mày một cái, thanh âm giống như sấm sét vang vọng chín tầng trời, ầm ầm phát ra âm thanh.
Những người khác trong luyện võ trường nghe thấy đạo thanh âm này, tất cả đều từ trong tu luyện tỉnh lại. Hai mắt nhìn về phía đám người Nhiếp Vân, trên mặt hiện lên nụ cười âm ngoan.
- Không phải là phản kháng, chỉ là chúng ta không muốn quỳ xuống mà thôi. Mệnh lệnh này của ngươi chẳng khác nào là làm nhục người khác a!
Mạch Đồ cau mày nói.
Tu luyện giả chỉ có quỳ xuống đất lạy phụ mẫu, sư phụ mà thôi. Vô duyên vô cớ quỳ xuống như vậy, cho dù là bất kỳ người ai cũng không tiếp nhận nổi.
- Làm nhục? Ngươi cảm thấy ta đang làm nhục ngươi có phải không? Ta còn chưa có để cho ngươi ăn phân a! Lập tức quỳ xuống, đừng có chọc ta nổi giận. Nếu không, ta sẽ vứt bọn ngươi xuống hầm cầu. Khiến cho các ngươi ở dưới đó ba ngày mà không thể đi ra được!