Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vô Tận Đan Điền

Chương 2588: Nổi danh (3)



Xương sống hắn đã bị người ta dùng lực mạnh mẽ từ phía sau trong nháy mắt đánh thành bụi phấn. Ngay cả khí hải cũng nổ tung, một thân lực lượng không ngờ lại cứ như vậy tản mát ra.
- Ngươi...
Chỉ một thoáng, thanh niên này đã biết đối phương chẳng những phá hủy tu vi của hắn, mà còn muốn giam cầm linh hồn của hắn lại rồi cùng đánh chết. Hồn phi phách tán, như vậy sẽ không thể sống lại được nữa.
Vốn tưởng rằng sau khi tới Bích Hải Huyền Thiên, bằng vào thiên phú của hắn là có thể đại triển quyền cước, xông ra một phen sự nghiệp. Có thr có được thực lực chí cao. Chỉ là hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, chỉ vì cãi vã với một tiểu tử Xích Thiên Kính mà đã bị đối phương giết chết tại chỗ!
Phịch!
Thi thể của hắn đổ ập xuống đất.
Đối với việc đánh chết loại người như vậy, Nhiếp Vân không có một chút thương hại nào. Nếu như ngươi không giết hắn thì hắn tất sẽ giết ngươi. Đã như vậy, đương nhiên hắn sẽ không hạ thủ lưu tình làm gì.
- Dám đánh chết thiên tài ta mang tới, thật là to gan!
Sâm Tùng không nghĩ tới kết quả sẽ lại như vậy, Xích Thiên Kính đỉnh phong ung dung chém giết cường giả Tru Thiên cảnh. Khuôn mặt hắn nhăn nhó, lên tiếng hét lớn.
- Thật là to gan? Dường như tỷ đấu chính là lời ngươi nói ra a!
Đối với việc hắn quát tháo, Nhiếp Vân cũng lười nói nhiều, vẻ mặt lạnh nhạt nói.
Ngươi nói đi lên tỷ đấu, chẳng lẽ chỉ có người của ngươi thắng mới tính là bình thường sao?
- Ngươi...
Sâm Tùng lập tức quay đầu nhìn về phía hai thanh niên còn lại:&- Các ngươi đi lên giết hắn!
- Cái này...
Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, hai thanh niên trước đó còn tranh nhau tiến lên lập tức có chút do dự.
Đổi lại là trước đó, nếu như có người nói với bọn họ, một tiểu tử Xích Thiên Kính đỉnh phong có thể đánh chết một cường giả Tru Thiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Như vậy có đánh chết bọn họ cũng sẽ không tin. Mà bây giờ sự thật đặt ở trước mắt bọn họ. Thanh niên nhìn như tầm thường này lại có thể ung dung chém giết thanh niên mặc hoa bào kia. Dường như cũng không có tốn bao nhiêu sức lực vậy. Cho dù là bọn họ cũng không thể làm được chuyện này.
Chuyện này đã rõ... Rất có thể hai người bọn hắn có đi lên thì kết quả cũng sẽ giống như thanh niên mặc hoa bào vậy, phơi thây ở trên tỷ thí đài!
Trong lòng bọn hắn tràn ngập cao hứng đi tới nơi này, là vì muốn nâng cao thực lực hơn nữa. Tìm kiếm võ đài rộng lớn hơn, chứ không phải vừa mới tới đã bị người ta giết chết.
- Đại nhân, tiểu tử này có chút cổ quái, ta thấy... Thôi đi, chờ ta tu luyện một đoạn thời gian nữa. Đợi sau khi thực lực mạnh lên sẽ so tài cùng hắn a.
Một người thanh niên do dự một chút rồi nói.
- Thực lực của ta có lẽ không phải là đối thủ, của hắn. Kính xin đại nhân thứ lỗi...
Thanh niên thứ hai càng thêm trực tiếp, trực tiếp nhận mình kém hơn đối phương.
- Các ngươi...
Da mặt Sâm Tùng co quắp, thiếu chút nữa không có bị tức giận mà chết tươi.
Ba người này mới vừa rồi còn tranh nhau lên, liên tục đảm bảo. Thế nhưng trong nháy mắt đối phương đã trả lại một kích, giống như hung hăng đánh vào trên mặt hắn vậy, khiến cho hắn cảm thấy rất đau rát.
Trực tiếp làm cho thiên tài mà hắn tìm tới sợ hãi, không dám chiến đấu, nếu như ngươi như vậy đều là phế vật. Như vậy ba người bên hắn, chẳng phải còn phế vật hơn hay sao kỳ?
- Tiểu tử này có thể vượt cấp khiêu chiến, có lẽ bây giờ thể lực cũng đã tiêu hao không sai biệt lắm rồi. Giết chết hắn, ta sẽ ban thưởng cho mỗi người các ngươi một món thần phòng ngự Hỗn Độn binh đỉnh phong!
Sâm Tùng nói.
Trước đó luôn mở miệng tranh nhau muốn giết đối phương. Nếu như bây giờ hai người này không làm được. Như vậy mặt mũi của hắn cũng sẽ hoàn toàn tổn hại. Sau này ở trước mặt dám đội trưởng này sẽ không còn tôn nghiêm nữa. Cho nên sao hắn có thể nhịn được chứ? Cổ tay khẽ lật một cái, hai kiện thần binh phòng ngự Hỗn Độn đỉnh phong xuất hiện ở trước mặt hắn.
- Thần binh phòng ngự Hỗn Độn đỉnh phong?
Trong mắt hai thanh niên này lập tức tràn ngập lửa nóng.
Nếu như có được loại binh khí này, thực lực của hai người bọn họ nhất định sẽ có tiến bộ rất lớn.
Lửa nóng chỉ chợt hiện lên trong mắt một chút, ngay sau đó hai người lại đồng thời nhìn về phía Nhiếp Vân trên tỷ thí đài. Sau khi thấy dáng vẻ người này không có gì đáng ngại, hai người đều nhất trí bỏ đi suy nghĩ này trong đầu.
Binh khí có tốt hơn nữa thì cũng phải có mạng mới dùng được a, vạn nhất vừa đi lên đã bị giết. Khi đó đừng nói là thần binh phòng ngự Hỗn Độn đỉnh phong, cho dù là thần binh Chúa Tể cũng không phải là của bọn họ a!
- Đại nhân, chúng ta đã suy nghĩ một chút rồi, thôi đi, tỷ đấu chúng ta không tham gia nữa.
Liên tục cân nhắc, hai tên thanh niên này lắc đầu cự tuyệt.
- Được, rất tốt.
Cả người Sâm Tùng run run, thiếu chút nữa bạo phát, thế nhưng hắn cũng không có biện pháp nào.
Hai người này chẳng qua chỉ là thiên tài mà hắn tìm tới, cũng không phải là thuộc hạ của hắn, huống chi hắn còn cần đối phương để lấy được nhiều bảo vật và địa vị cao hơn, cho nên cũng không thể làm gì được đối phương.
- Lần này Sâm Tùng mất mặt rồi.
- Không nghĩ tới lần này Quý Linh lại tìm được hai người lợi hại như vậy, không đơn giản a!
- Ngàn vạn lần không nên tranh đấu với hai người kia, nếu người không thua thiệt nhất định là chúng ta!
- Mới vừa rồi tiểu tử này chém giết thanh niên mặc hoa bào kia, ngay cả binh khí cũng không cần lấy ra. Như vậy đã nói rõ hắn còn có lá bài tẩy cực lớn, hai người này không đáp ứng chiến đấu cũng là hành động sáng suốt!
- Đúng vậy, bằng vào thực lực Xích Thiên Kính có thể ung dung chém giết Tru Thiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong, nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy. Sợ rằng người khác có nói với ta, ta cũng sẽ không tin a.
- Sau này nên tạo mối qua hệ tốt với Quý Linh, hai người thiên tài kia có thể khiến cho địa vị của nàng tăng lên một đoạn lớn.
...
Tất cả đội trưởng dẫn đường chung quanh nhìn một màn này vào trong mắt, từng đạo ý niệm ba động, mỗi người đều từ trong mắt đối phương nhìn ra được vẻ ngưng trọng.
Mặc dù bọn họ cũng tìm được không ít thiên tài tới, thế nhưng so với thanh niên trên đài này, rõ ràng còn có chênh lệch một đoạn rất lớn.
Thu vẻ mặt của mọi người vào trong mắt, mặc dù Sâm Tùng không nghe được bọn họ truyền âm, thế nhưng sao hắn lại không biết bọn họ đang nghĩ cái gì cơ chứ? Hắn cảm thấy lửa giận tràn ngập trong bụng, muốn phun ra, thế nhưng lại không phát tiết ra được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...