Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vô Tận Đan Điền

Chương 258: Ám kình



Mạc Ngạn Thanh, La Thiên Tường cũng không ngốc, bọn họ biết rõ cho nên vội vàng ôm quyền.
- Được rồi! Nếu như vậy chúng ta cùng đi giết Nhiếp Vân!
Di Hoằng Chí Tôn xiết chặc nắm đấm, đôi mắt của hắn sinh ra hào quang.
Trong một thạch động an tĩnh của Lạc Định Sơn, một khối không khí màu vàng nhạt sinh ra giống như kén tằm, nó rậm rạp như kén tầm, nó bắn ra vô số đạo hào quang và phản chiếu thân ảnh đang ngồi bên trong.
Thân ảnh này hô hấp giống như trường kình hấp khí, lại trải qua mười phút sau, trong bung của thân ảnh này phát ra âm thanh ùn ục.
Hấp khí làm ổ bụng sôi trào giống như phương pháp luyện khí, gọi là hơi.
Linh khí, tên như ý nghĩa, nó là khí thế linh tính đặc thù, nếu muốn nhanh chóng chuyển hóa cho bản thân mình thì phải trải qua chưng nấu, chưng nấu để nó thuận theo bản thân, triệt để biến thành đồ của chính mình.
Hô!
Tiếng kêu vang kéo dài hơn mười phút đồng hồ, bóng người há miệng phun ra một mũi tên.
Mũi tên khí này có màu nâu, vừa nhìn đã biết đó chính là tạp chất, phun ra dính vào cọng cỏ xanh bên cạnh hang đá, cọng cỏ non nhanh chóng héo rũ không tồn tại.
Răng rắc!
Sau khi hít sâu một hơi, bàn tay của bóng người kêu răng rắc, khí lưu như kén tằm dung nhập vào trong cơ thể của bóng dáng, lòng bàn tay xuất hiện một tầng bột phần rơi xuống trên mặt đất.
- Khí hải tăng lớn, thập đại đan điền đồng thời vận chuyển, tốc độ hấp thu linh khí quả nhiên đáng sợ.
May mắn hắn đạt được một ít linh thạch trong Lưỡng Giới Sơn, nếu không thật không đủ tu luyện...
Thở dài một hơi, bóng người nhìn bột phấn trắng noãn nằm trên mặt đất không xa, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
Những bột phấn màu trắng này chính là cặn của linh thạch sau khi hấp thu linh khí còn sót lại, linh thạch là khoáng thạch đặc thù do thiên địa tự nhiên tạo ra, trong đó ẩn chứa linh khí đậm đặc, hấp thu linh khí trong đó để tu luyện tốc độ còn nhanh hơn bên ngoài gấp trăm lần.
Lúc ở Lưỡng Giới Sơn từng thu được ba mươi hai viên linh thạch, trải qua hấp thu một thời gian ngắn đã tiêu hao không còn lại gì.
Hấp thu nhiều linh thạch như vậy, chỉ sợ người bình thường đã đạt tới Chí Tôn đỉnh phong nhưng khí hải của Nhiếp Vân thật sự quá lớn, hấp thu thời gian dài như vậy nhưng vẫn là Chí Tôn sơ kỳ, nếu như không phải lực lượng hùng hậu không ít thì hắn cho rằng mình đã lãng phí những linh khí kia.
Tuy trong nội tâm bất đắc dĩ nhưng nghĩ lại cũng không có biện pháp, cũng giống như một hồ lô nước áp súc thành mật độ thủy ngân, cho dù khó khăn nhưng cũng có thể hoàn thành, nếu như áp súc một dòng sông thành mật độ của thủy ngân thì sao?
Khí hải tăng lớn sớm biết có lợi và có tệ nhưng không nghĩ tới nó lại phiền toái lớn như vậy!
- Trước kia mở thập đại đan điền có nghiên cứu qua, không nghĩ tới mười đan điền lại xếp thành tổ hợp đặc thù, từ đó ta có thể gia tăng tốc độ hấp thu và luyện hóa linh khí đều gia tăng gấp mười lần!
Cũng vứt bỏ không thoải mái trong lòng, Nhiếp Vân dùng tinh thần nội thị nhìn khí hải trong thập đại đan điền, hắn tấm tắc kêu kỳ.
Huyết mạch hoàng tộc thượng phẩm có thể nói huyết mạch thuần chính nhất trong thiên hạ nhưng chỉ có chín đan điền, hiện tại chính mình lại có mười, nói ra sợ rằng không có người tin.
Sau khi mở đan điền nhưng hắn không có quá nhiều thời gian nghiên cứu, lợi dụng thời gian rãnh nghiên cứu một chút thì hắn kinh hỉ phát hiện thập đại đan điền đang sắp xếp đặc thù, ẩn ẩn trợ giúp gia tăng tốc độ vận hành chân khí lên gấp mười lần!
Tốc độ vận hành chân khí càng nhanh, dùng đơn vị vật lý có thể nói thành công suất, công suất càng lớn thì hiệu suất càng mạnh!
Nói cách khác tuy hắn vẫn là cấp bậc Chí Tôn sơ kỳ không có gia tăng nhưng bởi vì mười đan điền sắp xếp đặc thù cho nên vận chuyển chân khí rất nhanh, từ đó thực lực của Nhiếp Vân tăng gấp mười lần so với lúc hắn tiêu diệt thích khách công hội!
- Chân khí đã củng cố triệt để, trong thời gian ngắn muốn tinh tiến có chút khó khăn, không bằng thừa dịp này nghiên cứu kiếm pháp một chút.
Sau khi đạt được huyền ngọc chi kiếm nhưng Nhiếp Vân đã bắt đầu lữ trình tự nghĩ ra kiếm pháp, chiêu thứ nhất sơn hà chi thế, có thể kích phát lực lượng sơn hà áp xuống làm cho không người có thể ngăn cản, chiêu thứ hai là đại địa chi thế ẩn chứa đại địa trầm trọng, một chiêu này có thể lật úp trời xanh, không ai có thể ngăn cản!
Hai chiêu này dùng lực lớn làm chủ, khí thế to lớn, vô kiên bất tồi, nhưng gặp phải loại trận pháp mềm mại như lúc ở thích khách công hội lại giật gấu vá vai, đụng vào tất gãy, cương mãnh có thừa nhưng nhu kình chư đủ.
- Dễ vỡ, mềm yếu vô lực...
Huyền ngọc chi kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay, Nhiếp Vân lần lượt bổ xuống làm hắn lâm vào suy nghĩ.
Huyền ngọc chi kiếm dùng chắc chắn, nặng nề nổi danh, hiện tại nằm trong tay hắn bay bổng như cây gỗ, mang theo hương vị linh động phiêu dật.
- Ân, không đúng...
Luyện một hồi, Nhiếp Vân cau mày lắc đầu, cánh tay lắc lư sau đó thay đổi kiếm pháp.
Lần này kiếm pháp trầm trọng hữu lực, không khí như hóa thành nước bùn, bên trong mang theo mâ thanh như phong lôi nổ vang, khí bạo đáng sợ làm sơn động sụp đổ.
- Như vậy cũng không đúng, uy lực còn không bằng đại địa chi thế...
- Thử như vậy xem, cũng không đúng, tất cả đều không đúng...
Tay phải cầm huyền ngọc chi kiếm không ngừng vung vẩy múa may, trong đầu Nhiếp Vân liên tục sinh ra suy nghĩ.
Sáng tạo kiếm pháp và đại sư điêu khắc chú ý cảm ngộ, cho dù có tích lũy hùng hậu, tinh thông vô số kiếm chiêu cũng không thể sáng tạo ra chiêu kiếm mới.
Cho nên mặc dù Nhiếp Vân có được kinh nghiệm kiếp trước, kiếm đạo cũng rất mạnh nhưng hắn rất khó sáng tạo kiếm pháp mới.
- Dường như không đúng...
Lần lượt vung vẩy, Nhiếp Vân cảm giác bản thân mình đắm chìm trong ý cảnh sáng tạo quên đi thời gian, quên không gian.
Thời gian chậm rãi trôi qua, từ sáng đến tối, từ tối lại đến rạng sáng, Nhiếp Vân vẫn đứng nguyên tại chỗ nhưng hắn không ngừng cầm huyền ngọc chi kiếm múa may loạn xạ, hắn dường như biến thành khôi lỗi chỉ có thể hoạt động, cũng không có chút linh khí chấn động gì, hắn giống như tác phẩm điêu khắc, chỉ đợi đá vụn tiêu tán liền bộc phát hào quang sáng ngời.
Không biết quá bao lâu, đột nhiên Nhiếp Vân dừng lại.
- Cương nhu cùng tế, huyền ngọc chi kiếm đã không cần nhu kình, vì cái gì không thi triển ám kình? Bản thân huyền ngọc chắc chắn như vậy, cho dù rót toàn bộ ám kình vào bên trong cũng không thể có gì xảy ra.
Đôi mắt Nhiếp Vân lóe sáng dọa người.
Chương trước Chương tiếp
Loading...