Vô Tận Đan Điền
Chương 2573: Lấy đi Kim Linh Ngân Sa (Trung)
Muốn bảo vệ Cửu Thiên thế giới không sụp đổ thì phải khiến cho đối phương không thể bắt đi thiên đạo được. Mà đồng thời hắn còn không muốn để cho đám người kia hoài nghi. Vốn chuyện này đã là mâu thuẫn, cho nên hắn tạm thời không nghĩ ra được biện pháp gì khác. Xem ra chỉ có thể thương nghị một chút với thiên đạo Cửu Thiên thế giới, để xem mọi chuyện cụ thể nên làm như thế nào.
- Yên tâm đi, chuyện này nếu như ta đã gặp, như vậy nhất định ta sẽ xuất thủ cứu giúp!
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện sau này nên xử lý như thế nào, Nhiếp Vân cũng không nói thêm gì nữa. Hắn đưa tay nâng Trần Lạc Dung dậy, lại lần nữa nhìn về phía Kim Linh tiên tử cách đó không xa:
- Ta tới nơi này là vì tìm kiếm Kim Linh Ngân Sa, nếu như có thì lập tức giao ra!
- Kim Linh Ngân Sa? Cái này...
Kim Linh tiên tử sửng sốt một chút, ngay sau đó sắc mặt có chút khó coi.
- Thế nào? Có khó khăn gì sao?
Nhiếp Vân nhíu mày một cái.
- Không có... Kim Linh Ngân Sa này chính là nguồn suối của Kim Linh thủy, nước suối bình thường chỉ cần ngâm qua ngân sa là có thể tạo thành thánh thủy có thể giúp cho Vương Tiên cảnh đột phá cảnh giới...
Kim Linh tiên tử do dự một chút rồi giải thích:
- Ta chỉ mới có nó sau khi đi tới Cửu Thiên thế giới này. Bởi vì trong lúc vô tình phát hiện ra món đồ này cho nên mới gọi là Kim Linh tiên tử, dùng nó để mời chào một ít thanh niên tài tuấn…
Hóa ra tên Kim Linh tiên tử của người này là sau khi tới Cửu Thiên thế giới mới lấy. Khó trách lại có liên quan tới Kim Linh Ngân Sa như vậy.
- Chẳng qua là... Khỏa Kim Linh Ngân Sa này dường như lớn lên ở trên cái đảo này. Ta đã dùng hết tất cả thủ đoạn cũng không có cách nào lấy đi được. Nếu như đại nhân muốn thì có thể mình lấy. Ta quả thực... Không thể ra sức được.
Kim Linh tiên tử nói ra chỗ khó khăn của mình.
Mặc dù thực lực của nàng mạnh mẽ vô cùng, có thể ung dung hủy diệt toàn bộ Cửu Thiên thế giới. Thế nhưng chẳng biết tại sao lại không lấy đi được khỏa ngân sa này. Bằng vào thủ đoạn bạo lực là có thể cầm lên. Thế nhưng một khi rời khỏi hòn đảo này, trân bảo hiệu quả như thế sẽ lập tức mất đi tác dụng, không còn bất kỳ hiệu quả nào nữa.
- Ồ?
Nhiếp Vân nghe ra được ý của nàng, cho nên mới vung tay lên, nói:&- Đi trước dẫn đường đi!
- Vâng!
Kim Linh tiên tử không dám nói nhảm, vội vàng bay về phía trước, đi thẳng vào trong cung điện cũ nát mà trước đó nàng xuất hiện.
Cung điện này hết sức đơn sơ, không khác gì một cái sơn động thông thường là bao, căn bản không có thứ gì đủ để gọi là Tiên cảnh. Nhiếp Vân ngẩng đầu quét mắt nhìn một vòng, lập tức phát hiện ra vị trí của Kim Linh Ngân Sa hiện tại.
Ở chính giữa sơn động có một khỏa tinh thạch lớn bằng nắm tay, lóe lên quang mang chói mắt, linh dịch trong suốt khiến cho người ta không tự chủ được mà chìm đắm bên trong.
Món bảo vật này, mặc dù gọi là sa, thế nhưng cũng không là lớn như hạt cát, mà là nhìn kỹ sẽ thấy cả khối tinh thạch này tựa như được ức vạn khối hạt cát tạo thành. Mỗi một hạt cát đều tỏa ra quang mang, sáng chói mắt.
Nhìn kỹ lại, Nhiếp Vân lập tức phát hiện ra ngân sa này đang ở trên một cái cột đá trên mặt đất, khí tức cùng với hòn đảo này dung hợp hoàn mỹ lại, tạo thành một chỉnh thể nghiêm chỉnh.
Quả nhiên đúng như Kim Linh tiên tử nói vậy, không có cách nào phân chia, một khi rời đi, sợ rằng bảo vật này sẽ lập tức mất đi diệu dụng, biến thành hòn đá bình thường.
Bàn tay đưa về phía trước, kết xuất ra mấy chục chưởng ấn, nhẹ nhàng nắm tới.
Ông!
Ngân sa chậm rãi bay lên, bất quá vừa mới bay lên không cao thì quang mang sáng chói trước mắt lập tức trở nên ảm đạm, giống như nó cũng không phải là một khoáng thạch, mà là một thực vật sinh trưởng ở nơi này. Một khi rời khỏi mặt đất sẽ mất đi căn nguyên, trong nháy mắt sẽ trở nên khô héo.
- Không được!
Dưới lực lượng mạnh mẽ, ngân sa lần nữa rơi xuống, lần nữa tỏa ra ánh sáng ngập tràn.
Nhiếp Vân rốt cuộc đã biết chỗ khó xử của Kim Linh tiên tử, cho dù thực lực của như vậy. Thế nhưng nếu muốn cưỡng ép đem khoáng thạch này đi thì cũng không làm được chứ huống chi là nàng.
- Tĩnh Tâm, vật này là bảo vật tu bổ ngươi, ngươi có biện pháp gì hay không?
Nhiếp Vân nhìn về phía Tĩnh Tâm rồi nói.
Kim Linh Ngân Sa này trước kia hắn cũng không biết, chỉ mới nghe Tĩnh Tâm nói mà thôi. Nếu như nàng đã biết vật này ở trong Cửu Thiên thế giới có, lại biết nó có thể tu bổ Chân Huyết vương quan, có lẽ nang sẽ có biện pháp mang nó đi.
- Khỏa ngân sa dung hợp hoàn mỹ với hòn đảo này. Muốn lấy nó đi, nhất định sẽ không làm được, trừ phi... Cũng lấy hòn đảo này đi, sau đó cấp cho nó một hoàn cảnh sinh tồn giống nơi này như đúc!
Tĩnh Tâm suy nghĩ một chút rồi nói.
- Cấp cho nó một hoàn cảnh giống như đúc sao?
Nhiếp Vân cười hỏi.
Muốn lấy hòn đảo đi vô cùng đơn giản. Chuyện như vậy đừng nói là Kim Linh tiên tử, cho dù là dùng thực lực như Trần Lạc Dung thì cũng có thể làm được. Nhưng mà sau khi lấy hòn đảo này đi, muốn tạo ra một hoàn cảnh giống nơi này như đúc thì lại khó.
Dù sao, pháp bảo nạp vật của bọn họ cho dù lớn hơn nữa thì bên trong cũng chỉ là một không gian tĩnh mịch, không có cách nào tồn tại vật có sinh mạng. Chứ đừng nói là tạo ra một hoàn cảnh đặc thù giống như đúc.
Chính vì vậy, chuyện như vậy nói thì rất đơn giản, thế nhưng một chân chính ra tay lại khó càng khó hơn! Cho dù là Tĩnh Tâm cũng không thể nào làm được.
Bất quá, chuyện người khác không làm được thế nhưng đối với Nhiếp Vân mà nói, lại là chuyện đơn giản nhất. Có Nạp Vật thế giới, ý niệm chỉ cần khẽ động một cái là có thể biến thành hoàn cảnh hoàn toàn giống với phiến đại dương này, không có bất kỳ chút khó khăn nào.
- Được, chúng ta đi ra ngoài đi, hòn đảo này ta sẽ thu!
Nhiếp Vân cười nhạt, mang theo mọi người đi ra khỏi cung điện, bay đến trên không trung rồi nhẹ nhàng chộp một trảo.
Sưu!
Trước đó mọi người trên đảo vẫn đang quỳ xuống, còn chưa kịp phản ứng thì đã phát hiện ra toàn bộ cái đảo dã biến mất không thấy. Mà bọn họ đang bay ở trên không trung, trước mắt là đại dương mênh mông không bờ bến. Mặt biển bình tĩnh không chút gợn sóng. Dường như hòn đảo trước đó từ lúc bắt đầu đã không tồn tại vậy.
- Thật là mạnh mẽ.
- Yên tâm đi, chuyện này nếu như ta đã gặp, như vậy nhất định ta sẽ xuất thủ cứu giúp!
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện sau này nên xử lý như thế nào, Nhiếp Vân cũng không nói thêm gì nữa. Hắn đưa tay nâng Trần Lạc Dung dậy, lại lần nữa nhìn về phía Kim Linh tiên tử cách đó không xa:
- Ta tới nơi này là vì tìm kiếm Kim Linh Ngân Sa, nếu như có thì lập tức giao ra!
- Kim Linh Ngân Sa? Cái này...
Kim Linh tiên tử sửng sốt một chút, ngay sau đó sắc mặt có chút khó coi.
- Thế nào? Có khó khăn gì sao?
Nhiếp Vân nhíu mày một cái.
- Không có... Kim Linh Ngân Sa này chính là nguồn suối của Kim Linh thủy, nước suối bình thường chỉ cần ngâm qua ngân sa là có thể tạo thành thánh thủy có thể giúp cho Vương Tiên cảnh đột phá cảnh giới...
Kim Linh tiên tử do dự một chút rồi giải thích:
- Ta chỉ mới có nó sau khi đi tới Cửu Thiên thế giới này. Bởi vì trong lúc vô tình phát hiện ra món đồ này cho nên mới gọi là Kim Linh tiên tử, dùng nó để mời chào một ít thanh niên tài tuấn…
Hóa ra tên Kim Linh tiên tử của người này là sau khi tới Cửu Thiên thế giới mới lấy. Khó trách lại có liên quan tới Kim Linh Ngân Sa như vậy.
- Chẳng qua là... Khỏa Kim Linh Ngân Sa này dường như lớn lên ở trên cái đảo này. Ta đã dùng hết tất cả thủ đoạn cũng không có cách nào lấy đi được. Nếu như đại nhân muốn thì có thể mình lấy. Ta quả thực... Không thể ra sức được.
Kim Linh tiên tử nói ra chỗ khó khăn của mình.
Mặc dù thực lực của nàng mạnh mẽ vô cùng, có thể ung dung hủy diệt toàn bộ Cửu Thiên thế giới. Thế nhưng chẳng biết tại sao lại không lấy đi được khỏa ngân sa này. Bằng vào thủ đoạn bạo lực là có thể cầm lên. Thế nhưng một khi rời khỏi hòn đảo này, trân bảo hiệu quả như thế sẽ lập tức mất đi tác dụng, không còn bất kỳ hiệu quả nào nữa.
- Ồ?
Nhiếp Vân nghe ra được ý của nàng, cho nên mới vung tay lên, nói:&- Đi trước dẫn đường đi!
- Vâng!
Kim Linh tiên tử không dám nói nhảm, vội vàng bay về phía trước, đi thẳng vào trong cung điện cũ nát mà trước đó nàng xuất hiện.
Cung điện này hết sức đơn sơ, không khác gì một cái sơn động thông thường là bao, căn bản không có thứ gì đủ để gọi là Tiên cảnh. Nhiếp Vân ngẩng đầu quét mắt nhìn một vòng, lập tức phát hiện ra vị trí của Kim Linh Ngân Sa hiện tại.
Ở chính giữa sơn động có một khỏa tinh thạch lớn bằng nắm tay, lóe lên quang mang chói mắt, linh dịch trong suốt khiến cho người ta không tự chủ được mà chìm đắm bên trong.
Món bảo vật này, mặc dù gọi là sa, thế nhưng cũng không là lớn như hạt cát, mà là nhìn kỹ sẽ thấy cả khối tinh thạch này tựa như được ức vạn khối hạt cát tạo thành. Mỗi một hạt cát đều tỏa ra quang mang, sáng chói mắt.
Nhìn kỹ lại, Nhiếp Vân lập tức phát hiện ra ngân sa này đang ở trên một cái cột đá trên mặt đất, khí tức cùng với hòn đảo này dung hợp hoàn mỹ lại, tạo thành một chỉnh thể nghiêm chỉnh.
Quả nhiên đúng như Kim Linh tiên tử nói vậy, không có cách nào phân chia, một khi rời đi, sợ rằng bảo vật này sẽ lập tức mất đi diệu dụng, biến thành hòn đá bình thường.
Bàn tay đưa về phía trước, kết xuất ra mấy chục chưởng ấn, nhẹ nhàng nắm tới.
Ông!
Ngân sa chậm rãi bay lên, bất quá vừa mới bay lên không cao thì quang mang sáng chói trước mắt lập tức trở nên ảm đạm, giống như nó cũng không phải là một khoáng thạch, mà là một thực vật sinh trưởng ở nơi này. Một khi rời khỏi mặt đất sẽ mất đi căn nguyên, trong nháy mắt sẽ trở nên khô héo.
- Không được!
Dưới lực lượng mạnh mẽ, ngân sa lần nữa rơi xuống, lần nữa tỏa ra ánh sáng ngập tràn.
Nhiếp Vân rốt cuộc đã biết chỗ khó xử của Kim Linh tiên tử, cho dù thực lực của như vậy. Thế nhưng nếu muốn cưỡng ép đem khoáng thạch này đi thì cũng không làm được chứ huống chi là nàng.
- Tĩnh Tâm, vật này là bảo vật tu bổ ngươi, ngươi có biện pháp gì hay không?
Nhiếp Vân nhìn về phía Tĩnh Tâm rồi nói.
Kim Linh Ngân Sa này trước kia hắn cũng không biết, chỉ mới nghe Tĩnh Tâm nói mà thôi. Nếu như nàng đã biết vật này ở trong Cửu Thiên thế giới có, lại biết nó có thể tu bổ Chân Huyết vương quan, có lẽ nang sẽ có biện pháp mang nó đi.
- Khỏa ngân sa dung hợp hoàn mỹ với hòn đảo này. Muốn lấy nó đi, nhất định sẽ không làm được, trừ phi... Cũng lấy hòn đảo này đi, sau đó cấp cho nó một hoàn cảnh sinh tồn giống nơi này như đúc!
Tĩnh Tâm suy nghĩ một chút rồi nói.
- Cấp cho nó một hoàn cảnh giống như đúc sao?
Nhiếp Vân cười hỏi.
Muốn lấy hòn đảo đi vô cùng đơn giản. Chuyện như vậy đừng nói là Kim Linh tiên tử, cho dù là dùng thực lực như Trần Lạc Dung thì cũng có thể làm được. Nhưng mà sau khi lấy hòn đảo này đi, muốn tạo ra một hoàn cảnh giống nơi này như đúc thì lại khó.
Dù sao, pháp bảo nạp vật của bọn họ cho dù lớn hơn nữa thì bên trong cũng chỉ là một không gian tĩnh mịch, không có cách nào tồn tại vật có sinh mạng. Chứ đừng nói là tạo ra một hoàn cảnh đặc thù giống như đúc.
Chính vì vậy, chuyện như vậy nói thì rất đơn giản, thế nhưng một chân chính ra tay lại khó càng khó hơn! Cho dù là Tĩnh Tâm cũng không thể nào làm được.
Bất quá, chuyện người khác không làm được thế nhưng đối với Nhiếp Vân mà nói, lại là chuyện đơn giản nhất. Có Nạp Vật thế giới, ý niệm chỉ cần khẽ động một cái là có thể biến thành hoàn cảnh hoàn toàn giống với phiến đại dương này, không có bất kỳ chút khó khăn nào.
- Được, chúng ta đi ra ngoài đi, hòn đảo này ta sẽ thu!
Nhiếp Vân cười nhạt, mang theo mọi người đi ra khỏi cung điện, bay đến trên không trung rồi nhẹ nhàng chộp một trảo.
Sưu!
Trước đó mọi người trên đảo vẫn đang quỳ xuống, còn chưa kịp phản ứng thì đã phát hiện ra toàn bộ cái đảo dã biến mất không thấy. Mà bọn họ đang bay ở trên không trung, trước mắt là đại dương mênh mông không bờ bến. Mặt biển bình tĩnh không chút gợn sóng. Dường như hòn đảo trước đó từ lúc bắt đầu đã không tồn tại vậy.
- Thật là mạnh mẽ.