Vô Tận Đan Điền
Chương 2533: Truyền thụ kiếm pháp
- Muốn tự bạo? Nào có dễ dàng như vậy!
Thấy hắn muốn chết, đã có ý định tự bạo, rất nhiều cường giả chung quanh đồng thời ra tay bố trí mấy trăm phong ấn trên người Mạch Qua, hắn không thể động đậy, muốn tự bạo cũng làm không được.
- Đáng giận ah, đáng tiếc thực lực Mạch Qua ta quá thấp kém, hôm nay bị người lăng nhục, muốn tự sát cũng không làm được, chỉ cầu kiếp sau chính tay đâm cừu nhân báo thù rửa hận!
Thấy tự bạo không thành công, thậm chí thân thể bị giam cầm khó nhúc nhích, Mạch Qua ngửa mặt lên trời thét dài đầy bi phẫn.
Thực lực đám người chung quanh quá mạnh, hắn không thể tự bảo vệ mình thì làm sao báo thù? Chỉ sợ kiếp này vô vọng.
- Muốn chính tay đâm cừu nhân, cần gì phải chờ kiếp sau, theo ta đi, ta cam đoan ngươi có thể lập tức chém giết tất cả cừu nhân của mình
Thời điểm nội tâm Mạch Qua tràn đầy tuyệt vọng, hắn cho rằng mình phải chết không thể nghi ngờ, đột nhiên bên tai có giọng nói vang lên.
Lời này hoàn toàn khác với lời của đám người kia, mang theo sức hút và tự tin tuyệt đối, có lực lượng làm người ta tin phục, dường như chỉ cần đáp ứng hắn là hắn có thể cam đoan chính mình báo thù rửa hận, chém giết tất cả cừu nhân của mình.
- Ngươi là người nào?
- Lớn mật! Vân Thành Niết gia ở đây, dám làm càn ở nơi này, muốn chết!
- Là anh hùng thì đi ra, không nên giấu đầu giấu đuôi, Tuyệt Sát Tông Sử Hình ta muốn xem một chút là ai giúp hắn báo thù...
...
Nghe lời này tất cả mọi người ngạc nhiên, ngay sau đó vẻ mặt âm tàn, đồng thời ngẩng đầu nhìn quanh, nhìn thấy một chiếc cổ thuyền xuất hiện ngay trơớc mặt, trên thuyền có mấy người bay xuống.
Đi đầu là một thiếu niên trẻ tuổi, trên mặt mang theo vui vẻ nhàn nhạt, ánh mắt ấm áp, hắn không quan tâm những kẻ chung quanh chút nào.
- Thế nào, ngươi có thể cân nhắc một chút!
Thiếu niên cười nói.
Nụ cười của hắn như ánh sáng hi vọng trong tuyệt vọng, có thể làm nội tâm người ta ấm áp.
- Ta...
Nhìn thấy nụ cười của đối phương, chẳng biết tại sao Mạch Qua lại tin tưởng, vào lúc muốn nói chuyện liền cảm giác có lực lượng va chạm với mấy trăm đạo cấm chế, cấm chế biến mất không thấy gì nữa, hắn có thể khôi phục hoạt động.
- Ah...
Mạch Qua đã giật mình.
Những cấm chế này do một đám cường giả nửa bước chúa tể đại tam trọng chung quanh bố trí mà thành, hơn nữ cấm chế còn điệp gia với nhau, mặc dù cường giả top một trăm muốn phá vỡ cũng cần tốn hao không ít công phu, thiếu niên kia cười cười, không có động thủ cũng có thể phá giải?
- Theo ta đi, hiện tại ta giúp ngươi báo thù!
- Không đi theo ta, ta cũng không miễn cưỡng!
Nhìn thấy hắn như thế, Nhiếp Vân không quan tâm.
- Ta...
Mạch Qua do dự.
Nhìn bộ dạng không quan tâm của hắn, nếu như mình không đáp ứng, đối phương chắc chắn sẽ không miễn cưỡng.
- Ngươi... Bây giờ có thể giúp ta báo thù? Chuyện này là thật? Ta nên làm sao tin ngươi nói là thật?
Mạch Qua cắn răng nói.
Bằng vào hắn thực lực bây giờ, muốn báo thù là ít có khả năng, mặc kệ người trước mắt có thể giúp mình hay không, ít ra cũng là một cơ hội, một khi bỏ qua, cho dù lần này may mắn sống sót cũng sống trong thù hận cả đời, không cách nào tự kềm chế.
- Rất đơn giản, đây là ba chiêu kiếm pháp, ta truyền thụ cho ngươi, ngươi có thể tự mình đi báo thù Sử Hình, ta có thể cam đoan hắn không phải đối thủ của ngươi.
Thiếu niên điểm một chỉ, ngay sau đó có hào quang bay vào mi tâm của hắn.
- Ah...
Tinh thần khẽ động, lập tức nhìn thấy ba chiêu kiếm pháp huyền bí, trên mặt hắn kỳ quái.
Ba chiêu này cũng không phải tuyệt chiêu cao minh gì, cũng không có cổ quái, trái lại còn vô cùng đơn giản, ba chiêu này muốn thắng Sử Hình? Nằm mơ đi.
Người khác không biết thực lực Sử Hình nhưng hắn biết rõ, chưởng ấn huyết sắc kia rất mạnh, mặc dù hắn lúc toàn thịnh còn không phải đối thủ, hiện tại làm sao thắng?
- Tin tưởng ta, ngươi có thể thử xem!
- Nếu như không thể giết hắn, như vậy ngươi không cần theo ta.
Thiếu niên mỉm cười, nói ra.
Thiếu niên nói chuyện không có truyền âm che giấu chút nào, tất cả người ở đây nghe rõ ràng, lúc này nhìn hắn như nhìn kẻ đần.
Sử Hình là thiên tài đỉnh cấp của Tuyệt Sát Tông, Mạch Qua là một kẻ tán tu, cả hai so sánh với nhau có chênh lệch trên trời dưới đất, tuy tu vi cấp bậc giống nhau nhưng thực lực chân chính kém nhau quá lớn, đây là sự thật mọi người đều biết, dạy ba chiêu kiếm là có thể đánh thắng dễ dàng sao?
Ngươi nằm mơ đi!
Tất cả mọi người đều im lặng!
Nếu không phải vừa rồi đám người lúc tới gây ra động tĩnh lớn như vậy, hơn nữa còn làm mọi người không nhìn ra thực lực cụ thể và nội tâm có kiêng kị, chỉ sợ đã sớm lao tới chém giết gia hỏa cuồng vọng này rồi.
- Ha ha, ta cũng muốn nhìn một chút là ba chiêu kiếm gì có thể giết ta?
Nhìn mọi người im lặng, Sử Hình giận quá mà cười.
Thiếu niên và đám người đột nhiên xuất hiện vô cùng thần bí, bọn họ không biết thân phận, cũng không nhìn ra tu vi, không dám tùy tiện hành động nhưng muốn nói Mạch Qua tùy tiện học ba chiêu kiếm pháp không đau không ngứa lại có thể giết hắn, đánh chết hắn cũng không tin.
Chỉ cần gia hỏa này không chết, thiếu niên sẽ làm theo lời hắn vừa nói, sẽ không quan tâm Mạc Qua.
Tuy không biết thực lực những người này thế nào nhưng cũng biết người thực lực như thế đã hứa hẹn tuyệt đối sẽ tuân thủ.
Bằng không một khi bị điều tra thân phận, thanh danh nói không giữ lời sẽ bị người ta phỉ nhổ, tuyệt đối sẽ trở thành chướng ngại trong tu hành, sẽ khó mà tinh tiến.
- Ta...
Nhìn thấy Sử Hình đứng ra đấu với hắn, da mặt Mạch Qua co rút lại, do dự.
Luân phiên thất bại làm hắn không còn tự tin.
Cao thủ giao chiến, cho dù thủ đoạn bao nhiêu nhưng quan trọng nhất chính là tự tin, không có lòng tin tương đương không đánh đã thua một nửa.
- Đi thôi, nhớ kỹ ta dạy ba chiêu kiếm pháp!
- Không cần khẩn trương, thi triển từng chiêu một, mặc kệ đối phương đang ở đâu, dùng chiêu số gì, ta cam đoan ba chiêu qua đi sẽ giết kẻ này.
Nhìn thấy hắn như vậy, thiếu niên cười nói.
- Tốt!
Nghe được đối phương nói thế, nhìn thấy hắn tươi cười, chẳng biết tại sao tâm tình bối rối của Mạch Qua cũng ổn định lại, hắn thở ra một hơi.
Đối phương không lớn tuổi nhưng lúc nói chuyện mang theo tự tin rất lớn.
- Liều! Dù sao cũng là chết!
Sinh ra tin tưởng, Mạch Qua cắn răng một cái.
Tình huống bây giờ là ngựa chết chữa thành ngựa sống, dù sao đã gặp phải tuyệt cảnh, nếu như thiếu niên không xuất hiện, cho dù không bị bắt đi cũng không sống nổi, nếu tiến lên còn có cơ hội báo thù, cho dù thế nào hắn cũng không buông tha.
Thấy hắn muốn chết, đã có ý định tự bạo, rất nhiều cường giả chung quanh đồng thời ra tay bố trí mấy trăm phong ấn trên người Mạch Qua, hắn không thể động đậy, muốn tự bạo cũng làm không được.
- Đáng giận ah, đáng tiếc thực lực Mạch Qua ta quá thấp kém, hôm nay bị người lăng nhục, muốn tự sát cũng không làm được, chỉ cầu kiếp sau chính tay đâm cừu nhân báo thù rửa hận!
Thấy tự bạo không thành công, thậm chí thân thể bị giam cầm khó nhúc nhích, Mạch Qua ngửa mặt lên trời thét dài đầy bi phẫn.
Thực lực đám người chung quanh quá mạnh, hắn không thể tự bảo vệ mình thì làm sao báo thù? Chỉ sợ kiếp này vô vọng.
- Muốn chính tay đâm cừu nhân, cần gì phải chờ kiếp sau, theo ta đi, ta cam đoan ngươi có thể lập tức chém giết tất cả cừu nhân của mình
Thời điểm nội tâm Mạch Qua tràn đầy tuyệt vọng, hắn cho rằng mình phải chết không thể nghi ngờ, đột nhiên bên tai có giọng nói vang lên.
Lời này hoàn toàn khác với lời của đám người kia, mang theo sức hút và tự tin tuyệt đối, có lực lượng làm người ta tin phục, dường như chỉ cần đáp ứng hắn là hắn có thể cam đoan chính mình báo thù rửa hận, chém giết tất cả cừu nhân của mình.
- Ngươi là người nào?
- Lớn mật! Vân Thành Niết gia ở đây, dám làm càn ở nơi này, muốn chết!
- Là anh hùng thì đi ra, không nên giấu đầu giấu đuôi, Tuyệt Sát Tông Sử Hình ta muốn xem một chút là ai giúp hắn báo thù...
...
Nghe lời này tất cả mọi người ngạc nhiên, ngay sau đó vẻ mặt âm tàn, đồng thời ngẩng đầu nhìn quanh, nhìn thấy một chiếc cổ thuyền xuất hiện ngay trơớc mặt, trên thuyền có mấy người bay xuống.
Đi đầu là một thiếu niên trẻ tuổi, trên mặt mang theo vui vẻ nhàn nhạt, ánh mắt ấm áp, hắn không quan tâm những kẻ chung quanh chút nào.
- Thế nào, ngươi có thể cân nhắc một chút!
Thiếu niên cười nói.
Nụ cười của hắn như ánh sáng hi vọng trong tuyệt vọng, có thể làm nội tâm người ta ấm áp.
- Ta...
Nhìn thấy nụ cười của đối phương, chẳng biết tại sao Mạch Qua lại tin tưởng, vào lúc muốn nói chuyện liền cảm giác có lực lượng va chạm với mấy trăm đạo cấm chế, cấm chế biến mất không thấy gì nữa, hắn có thể khôi phục hoạt động.
- Ah...
Mạch Qua đã giật mình.
Những cấm chế này do một đám cường giả nửa bước chúa tể đại tam trọng chung quanh bố trí mà thành, hơn nữ cấm chế còn điệp gia với nhau, mặc dù cường giả top một trăm muốn phá vỡ cũng cần tốn hao không ít công phu, thiếu niên kia cười cười, không có động thủ cũng có thể phá giải?
- Theo ta đi, hiện tại ta giúp ngươi báo thù!
- Không đi theo ta, ta cũng không miễn cưỡng!
Nhìn thấy hắn như thế, Nhiếp Vân không quan tâm.
- Ta...
Mạch Qua do dự.
Nhìn bộ dạng không quan tâm của hắn, nếu như mình không đáp ứng, đối phương chắc chắn sẽ không miễn cưỡng.
- Ngươi... Bây giờ có thể giúp ta báo thù? Chuyện này là thật? Ta nên làm sao tin ngươi nói là thật?
Mạch Qua cắn răng nói.
Bằng vào hắn thực lực bây giờ, muốn báo thù là ít có khả năng, mặc kệ người trước mắt có thể giúp mình hay không, ít ra cũng là một cơ hội, một khi bỏ qua, cho dù lần này may mắn sống sót cũng sống trong thù hận cả đời, không cách nào tự kềm chế.
- Rất đơn giản, đây là ba chiêu kiếm pháp, ta truyền thụ cho ngươi, ngươi có thể tự mình đi báo thù Sử Hình, ta có thể cam đoan hắn không phải đối thủ của ngươi.
Thiếu niên điểm một chỉ, ngay sau đó có hào quang bay vào mi tâm của hắn.
- Ah...
Tinh thần khẽ động, lập tức nhìn thấy ba chiêu kiếm pháp huyền bí, trên mặt hắn kỳ quái.
Ba chiêu này cũng không phải tuyệt chiêu cao minh gì, cũng không có cổ quái, trái lại còn vô cùng đơn giản, ba chiêu này muốn thắng Sử Hình? Nằm mơ đi.
Người khác không biết thực lực Sử Hình nhưng hắn biết rõ, chưởng ấn huyết sắc kia rất mạnh, mặc dù hắn lúc toàn thịnh còn không phải đối thủ, hiện tại làm sao thắng?
- Tin tưởng ta, ngươi có thể thử xem!
- Nếu như không thể giết hắn, như vậy ngươi không cần theo ta.
Thiếu niên mỉm cười, nói ra.
Thiếu niên nói chuyện không có truyền âm che giấu chút nào, tất cả người ở đây nghe rõ ràng, lúc này nhìn hắn như nhìn kẻ đần.
Sử Hình là thiên tài đỉnh cấp của Tuyệt Sát Tông, Mạch Qua là một kẻ tán tu, cả hai so sánh với nhau có chênh lệch trên trời dưới đất, tuy tu vi cấp bậc giống nhau nhưng thực lực chân chính kém nhau quá lớn, đây là sự thật mọi người đều biết, dạy ba chiêu kiếm là có thể đánh thắng dễ dàng sao?
Ngươi nằm mơ đi!
Tất cả mọi người đều im lặng!
Nếu không phải vừa rồi đám người lúc tới gây ra động tĩnh lớn như vậy, hơn nữa còn làm mọi người không nhìn ra thực lực cụ thể và nội tâm có kiêng kị, chỉ sợ đã sớm lao tới chém giết gia hỏa cuồng vọng này rồi.
- Ha ha, ta cũng muốn nhìn một chút là ba chiêu kiếm gì có thể giết ta?
Nhìn mọi người im lặng, Sử Hình giận quá mà cười.
Thiếu niên và đám người đột nhiên xuất hiện vô cùng thần bí, bọn họ không biết thân phận, cũng không nhìn ra tu vi, không dám tùy tiện hành động nhưng muốn nói Mạch Qua tùy tiện học ba chiêu kiếm pháp không đau không ngứa lại có thể giết hắn, đánh chết hắn cũng không tin.
Chỉ cần gia hỏa này không chết, thiếu niên sẽ làm theo lời hắn vừa nói, sẽ không quan tâm Mạc Qua.
Tuy không biết thực lực những người này thế nào nhưng cũng biết người thực lực như thế đã hứa hẹn tuyệt đối sẽ tuân thủ.
Bằng không một khi bị điều tra thân phận, thanh danh nói không giữ lời sẽ bị người ta phỉ nhổ, tuyệt đối sẽ trở thành chướng ngại trong tu hành, sẽ khó mà tinh tiến.
- Ta...
Nhìn thấy Sử Hình đứng ra đấu với hắn, da mặt Mạch Qua co rút lại, do dự.
Luân phiên thất bại làm hắn không còn tự tin.
Cao thủ giao chiến, cho dù thủ đoạn bao nhiêu nhưng quan trọng nhất chính là tự tin, không có lòng tin tương đương không đánh đã thua một nửa.
- Đi thôi, nhớ kỹ ta dạy ba chiêu kiếm pháp!
- Không cần khẩn trương, thi triển từng chiêu một, mặc kệ đối phương đang ở đâu, dùng chiêu số gì, ta cam đoan ba chiêu qua đi sẽ giết kẻ này.
Nhìn thấy hắn như vậy, thiếu niên cười nói.
- Tốt!
Nghe được đối phương nói thế, nhìn thấy hắn tươi cười, chẳng biết tại sao tâm tình bối rối của Mạch Qua cũng ổn định lại, hắn thở ra một hơi.
Đối phương không lớn tuổi nhưng lúc nói chuyện mang theo tự tin rất lớn.
- Liều! Dù sao cũng là chết!
Sinh ra tin tưởng, Mạch Qua cắn răng một cái.
Tình huống bây giờ là ngựa chết chữa thành ngựa sống, dù sao đã gặp phải tuyệt cảnh, nếu như thiếu niên không xuất hiện, cho dù không bị bắt đi cũng không sống nổi, nếu tiến lên còn có cơ hội báo thù, cho dù thế nào hắn cũng không buông tha.