Vô Tận Đan Điền
Chương 2503: Tử Đồng Bất Hủy phát hiện
Ẩn nấp ở bên trong kết giới, Nhiếp Vân bình tĩnh lại, lại lặng lẽ đi theo sau lưng đám người Tử Đồng Bất Hủy, chậm rãi đi về phía trước. Hai mắt,thận trọng quan sát tình huống chung quanh.
Ma Luyện đại kết giới là kỹ xảo che giấu hắn học được từ chỗ Ma Luyện tôn giả, có thể đem bản thân phong ấn ở trong không trung. Cho dù là cường giả bán bộ Chúa Tể cũng khó có thể phát hiện ra. Đây là phương pháp tốt nhất để ẩn nấp trong giai đoạn hiện tại.
Mặc dù đám người Tử Đồng Bất Hủy lo lắng, thế nhưng lại vô cùng tin tưởng năng lực của Nhiếp Vân. Cho nên bọn hắn cũng không có nghĩ nhiều mà đi theo sát đám Tế Tự chi linh này đi tới tế thai.
Mọi người càng đi về phía trước thì lại càng cảm thấy chung quanh âm trầm kinh khủng, rất nhanh đã đi tới cuối ngõ hẻm, một tế đàn hình vòng tròn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Quả nhiên là có một cái tế đàn!
Thấy tế đàn xuất hiện, đám người Đoạn Diệc thở phào nhẹ nhõm, hai mắt từng người sáng rực lên.
Trước đó cả đám luôn hoài nghi Đan Thần Chúa Tể sẽ nói hươu nói vượn, dẫn bọn hắn tiến vào bẫy rập. Bây giờ nhìn thấy tế thai, lúc này mọi người mới coi như đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tế thai cao vút, ở chính giữa có một cái đài hình vòng tròn đứng sừng sững ở trước mặt mọi người, giống như là một cái bia đá to lớn, phía trên có khắc đầy chữ viết rậm rạp chằng chịt. Những văn tự này đều giống như trong thôn trang vậy, dù là ai cũng không nhận ra được.
Ở trước mặt có một con đường nhỏ, đi thẳng tới tế thai ở chính giữa. ĐámTế Tự chi linh giơ cờ trắng trong tay, miệng hát một loại ngôn ngữ cúng tế đặc thù, chân từng bước một đi tới.
Ô ô ô ô!
Nương theo ngôn ngữ tế tự vang lên, vô số âm binh từ chung quanh đột ngột xuất hiện, lơ lửng trên không trung, làm thành một bình đài, diện mạo của chúng thành kính, trên mặt vô hỉ vô bi, không có bất kỳ biểu lộ nào khác.
- Hỏng bét... Bị phát hiện...
Những âm binh đột ngột xuất hiện không có chút dấu hiệu báo trước, đám người Tử Đồng Bất Hủy theo sát phía sau tế tự chi linh, không cách nào ẩn núp, bị bắt hiện hình, lực lượng trong người chấn động, tùy thời sẽ công kích.
Qua một lát những âm binh này cũng không nhúc nhích, chúng vẫn lơ lửng trên không trung, dường như chúng không nhìn thấy bọn họ.
- Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ những âm binh kia bị mù lòa?
Thấy người mình nhiều như thế nhưng đối phương làm như không thấy, Tử Đồng Bất Hủy sững sờ.
- Không phải bọn chúng nhìn không thấy, mà là bọn chúng không rãnh quan tâm tới chúng ta.
Đoạn Diệc mở miệng:
- Ta nghe kể trong một ít tế tự nghiêm khắc, một khi nghi thức mở ra, rất nhiều người không thể nói chuyện, phải dùng thành kính nhất tế tự, nếu không sẽ bị cắn trả vô cùng lợi hại.
- Có khả năng bọn chúng chính là như thế!
- Ngươi nói như vậy bọn chúng thấy chúng ta, lại bởi vì tế tự chế ngự cho nên thờ ơ? Ta cảm thấy không phải như thế.
Linh Tú lắc đầu, không đồng ý cái nhìn của Đoạn Diệc.
- Ah?
- Ngươi xem những âm hồn này, thần thái cử chỉ hoàn toàn nhất trí, không có bởi vì chúng ta đột nhiên xuất hiện mà có động tác khác.
Nếu thật bị cấm chế chế ngự, mặc kệ tâm tính thật tốt cũng sẽ đột nhiên nhìn sang, cho dù động tác không thay đổi, ánh mắt cũng sẽ phát sinh biến hóa, ngươi xem, cái nhìn của bọn chúng đều như nhau.
Linh Tú Đại Đế nói.
- Không có nhìn thấy chúng ta?
Mọi người lúc này cũng nhìn sang, hiện tại mới phát hiện nàng nói đúng, đám âm hồn giống như không phát hiện bọn họ, cho dù động tác hay ánh mắt của đối phương đều tập trung vào tế đàn, cũng không nháy mắt cái nào.
- Dường như là thật.
Tử Đồng Bất Hủy gãi gãi đầu.
Hắn lớn nhất, còn cao hơn Nhiếp Vân một cái đầu, hắn ở nơi này giống như hạc giữa bầy gà, tăng thêm bọn họ không tận lực ngụy trang, đối phương không có khả năng không nhìn thấy, lúc này ánh mắt không nhìn một cái, nói rõ thật sự không phát hiện bọn họ.
- Ở khoảng cách gần như thế cũng không có nhìn thấy... Chẳng lẽ đám âm hồn tế tự đều bị mù lòa?
Đoạn Diệc khẽ nói.
- Cũng không phải mù lòa, bọn chúng đều là người chết, đã không có ý thức của mình, tiến hành những nghi thức tế tự này đều là lặp đi lặp lại, nếu như ta đoán không sai, có lẽ bọn chúng giống như hình ảnh ghi chép, ngươi đứng trong thế giới hình ảnh, đối phương có thể nhìn thấy ngươi không?
Linh Tú Đại Đế nói ra phán đoán của mình.
- Hình ảnh?
Mọi người chấn động.
Bọn họ đều biết hình ảnh ghi chép, đều là dùng ngọc bài khắc lại hình ảnh, lần sau lại nhìn thấy vẫn là hình ảnh như lúc khắc, không có gì khác nhau.
Nếu như nói đám người kia giống như hình ảnh, giống như phản chiếu người trong gương, không thấy đám người bọn họ cũng là đương nhiên.
- Linh Tú Đại Đế nói không sai!
Nghe theo suy đoán của nàng, mọi người nhìn kỹ, qua một lúc cũng phát hiện bất thường.
Những người này giống như sinh hoạt tại thế giới khác bọn họ, mỗi người hai mắt trầm thấp, đắm chìm trong tế tự, xem ra mặc dù một đao chém đầu thì thân thể bọn họ cũng không ngừng tế tự, gây cho người ta cảm giác vô cùng quỷ dị.
- Đã nói như vậy, chúng ta còn câu nệ gì chứ?
Tử Đồng Bất Hủy tươi cười, hắn đi vài bước tới trước mặt tế tự chi linh, ngăn cản tầm mắt của đối phương và cười hắc hắc.
- Ngươi...
Nhìn động tác của hắn, đám người Đoạn Diệc im lặng.
Bất kể nói thế nào nói thì bọn họ cũng là cường giả chúa tể, có thân phận và kiêu ngạo của mình, làm như vậy quả thực quá mất mặt!
- Các ngươi xem, quả nhiên bọn chúng không nhìn thấy ta...
Làm xong mặt quỷ, nhìn sang tế tự chi linh đang quỳ gối thành kính, cũng không có chút phản ứng nào, Tử Đồng Bất Hủy tươi cười, hắn lên tiếng cười ta.
- Ta không biết hắn...
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Linh Tú Đại Đế, Đoạn Diệc cùng vỗ trán, bộ dạng ta không quen biết gia hỏa này.
Quá mất mặt!
- Vẻ mặt các ngươi là thế nào?
Tử Đồng Bất Hủy đang vui vẻ, thấy bộ dạng mọi người như thế cũng biết không có ý tứ, lắc đầu đi dọc theo hành lang về phía trước, nhìn thấy tấm bia đá trên tế đàn và ánh mắt sáng lên.
- Ta muốn xem bọn chúng đang tế tự cái gì.
Nói xong đi dọc theo hành lang đi lên trên.
- Tử Đồng Bất Hủy, chậm đã...
Thấy động tác của hắn, Đoạn Diệc biến sắc, vội vàng hô.
Ngươi có thể ít hồ nháo một chút hay không
Đám tế tự này đều là người chết, không cách nào đối phó ngươi cũng bỏ đi, vạn nhất cường giả hưởng thụ tế tự còn sống, ngươi mạo phạm nghi thức tế tự của hắn không phải tìm chết hay sao?
Ma Luyện đại kết giới là kỹ xảo che giấu hắn học được từ chỗ Ma Luyện tôn giả, có thể đem bản thân phong ấn ở trong không trung. Cho dù là cường giả bán bộ Chúa Tể cũng khó có thể phát hiện ra. Đây là phương pháp tốt nhất để ẩn nấp trong giai đoạn hiện tại.
Mặc dù đám người Tử Đồng Bất Hủy lo lắng, thế nhưng lại vô cùng tin tưởng năng lực của Nhiếp Vân. Cho nên bọn hắn cũng không có nghĩ nhiều mà đi theo sát đám Tế Tự chi linh này đi tới tế thai.
Mọi người càng đi về phía trước thì lại càng cảm thấy chung quanh âm trầm kinh khủng, rất nhanh đã đi tới cuối ngõ hẻm, một tế đàn hình vòng tròn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Quả nhiên là có một cái tế đàn!
Thấy tế đàn xuất hiện, đám người Đoạn Diệc thở phào nhẹ nhõm, hai mắt từng người sáng rực lên.
Trước đó cả đám luôn hoài nghi Đan Thần Chúa Tể sẽ nói hươu nói vượn, dẫn bọn hắn tiến vào bẫy rập. Bây giờ nhìn thấy tế thai, lúc này mọi người mới coi như đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tế thai cao vút, ở chính giữa có một cái đài hình vòng tròn đứng sừng sững ở trước mặt mọi người, giống như là một cái bia đá to lớn, phía trên có khắc đầy chữ viết rậm rạp chằng chịt. Những văn tự này đều giống như trong thôn trang vậy, dù là ai cũng không nhận ra được.
Ở trước mặt có một con đường nhỏ, đi thẳng tới tế thai ở chính giữa. ĐámTế Tự chi linh giơ cờ trắng trong tay, miệng hát một loại ngôn ngữ cúng tế đặc thù, chân từng bước một đi tới.
Ô ô ô ô!
Nương theo ngôn ngữ tế tự vang lên, vô số âm binh từ chung quanh đột ngột xuất hiện, lơ lửng trên không trung, làm thành một bình đài, diện mạo của chúng thành kính, trên mặt vô hỉ vô bi, không có bất kỳ biểu lộ nào khác.
- Hỏng bét... Bị phát hiện...
Những âm binh đột ngột xuất hiện không có chút dấu hiệu báo trước, đám người Tử Đồng Bất Hủy theo sát phía sau tế tự chi linh, không cách nào ẩn núp, bị bắt hiện hình, lực lượng trong người chấn động, tùy thời sẽ công kích.
Qua một lát những âm binh này cũng không nhúc nhích, chúng vẫn lơ lửng trên không trung, dường như chúng không nhìn thấy bọn họ.
- Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ những âm binh kia bị mù lòa?
Thấy người mình nhiều như thế nhưng đối phương làm như không thấy, Tử Đồng Bất Hủy sững sờ.
- Không phải bọn chúng nhìn không thấy, mà là bọn chúng không rãnh quan tâm tới chúng ta.
Đoạn Diệc mở miệng:
- Ta nghe kể trong một ít tế tự nghiêm khắc, một khi nghi thức mở ra, rất nhiều người không thể nói chuyện, phải dùng thành kính nhất tế tự, nếu không sẽ bị cắn trả vô cùng lợi hại.
- Có khả năng bọn chúng chính là như thế!
- Ngươi nói như vậy bọn chúng thấy chúng ta, lại bởi vì tế tự chế ngự cho nên thờ ơ? Ta cảm thấy không phải như thế.
Linh Tú lắc đầu, không đồng ý cái nhìn của Đoạn Diệc.
- Ah?
- Ngươi xem những âm hồn này, thần thái cử chỉ hoàn toàn nhất trí, không có bởi vì chúng ta đột nhiên xuất hiện mà có động tác khác.
Nếu thật bị cấm chế chế ngự, mặc kệ tâm tính thật tốt cũng sẽ đột nhiên nhìn sang, cho dù động tác không thay đổi, ánh mắt cũng sẽ phát sinh biến hóa, ngươi xem, cái nhìn của bọn chúng đều như nhau.
Linh Tú Đại Đế nói.
- Không có nhìn thấy chúng ta?
Mọi người lúc này cũng nhìn sang, hiện tại mới phát hiện nàng nói đúng, đám âm hồn giống như không phát hiện bọn họ, cho dù động tác hay ánh mắt của đối phương đều tập trung vào tế đàn, cũng không nháy mắt cái nào.
- Dường như là thật.
Tử Đồng Bất Hủy gãi gãi đầu.
Hắn lớn nhất, còn cao hơn Nhiếp Vân một cái đầu, hắn ở nơi này giống như hạc giữa bầy gà, tăng thêm bọn họ không tận lực ngụy trang, đối phương không có khả năng không nhìn thấy, lúc này ánh mắt không nhìn một cái, nói rõ thật sự không phát hiện bọn họ.
- Ở khoảng cách gần như thế cũng không có nhìn thấy... Chẳng lẽ đám âm hồn tế tự đều bị mù lòa?
Đoạn Diệc khẽ nói.
- Cũng không phải mù lòa, bọn chúng đều là người chết, đã không có ý thức của mình, tiến hành những nghi thức tế tự này đều là lặp đi lặp lại, nếu như ta đoán không sai, có lẽ bọn chúng giống như hình ảnh ghi chép, ngươi đứng trong thế giới hình ảnh, đối phương có thể nhìn thấy ngươi không?
Linh Tú Đại Đế nói ra phán đoán của mình.
- Hình ảnh?
Mọi người chấn động.
Bọn họ đều biết hình ảnh ghi chép, đều là dùng ngọc bài khắc lại hình ảnh, lần sau lại nhìn thấy vẫn là hình ảnh như lúc khắc, không có gì khác nhau.
Nếu như nói đám người kia giống như hình ảnh, giống như phản chiếu người trong gương, không thấy đám người bọn họ cũng là đương nhiên.
- Linh Tú Đại Đế nói không sai!
Nghe theo suy đoán của nàng, mọi người nhìn kỹ, qua một lúc cũng phát hiện bất thường.
Những người này giống như sinh hoạt tại thế giới khác bọn họ, mỗi người hai mắt trầm thấp, đắm chìm trong tế tự, xem ra mặc dù một đao chém đầu thì thân thể bọn họ cũng không ngừng tế tự, gây cho người ta cảm giác vô cùng quỷ dị.
- Đã nói như vậy, chúng ta còn câu nệ gì chứ?
Tử Đồng Bất Hủy tươi cười, hắn đi vài bước tới trước mặt tế tự chi linh, ngăn cản tầm mắt của đối phương và cười hắc hắc.
- Ngươi...
Nhìn động tác của hắn, đám người Đoạn Diệc im lặng.
Bất kể nói thế nào nói thì bọn họ cũng là cường giả chúa tể, có thân phận và kiêu ngạo của mình, làm như vậy quả thực quá mất mặt!
- Các ngươi xem, quả nhiên bọn chúng không nhìn thấy ta...
Làm xong mặt quỷ, nhìn sang tế tự chi linh đang quỳ gối thành kính, cũng không có chút phản ứng nào, Tử Đồng Bất Hủy tươi cười, hắn lên tiếng cười ta.
- Ta không biết hắn...
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Linh Tú Đại Đế, Đoạn Diệc cùng vỗ trán, bộ dạng ta không quen biết gia hỏa này.
Quá mất mặt!
- Vẻ mặt các ngươi là thế nào?
Tử Đồng Bất Hủy đang vui vẻ, thấy bộ dạng mọi người như thế cũng biết không có ý tứ, lắc đầu đi dọc theo hành lang về phía trước, nhìn thấy tấm bia đá trên tế đàn và ánh mắt sáng lên.
- Ta muốn xem bọn chúng đang tế tự cái gì.
Nói xong đi dọc theo hành lang đi lên trên.
- Tử Đồng Bất Hủy, chậm đã...
Thấy động tác của hắn, Đoạn Diệc biến sắc, vội vàng hô.
Ngươi có thể ít hồ nháo một chút hay không
Đám tế tự này đều là người chết, không cách nào đối phó ngươi cũng bỏ đi, vạn nhất cường giả hưởng thụ tế tự còn sống, ngươi mạo phạm nghi thức tế tự của hắn không phải tìm chết hay sao?