Vô Tận Đan Điền
Chương 2498: Ác linh phụ thể (2)
- Rốt cuộc là ai sao? Ha ha, chúng ta chính là Tiêu Diêu Tiên và Phù Ám Triều, không có chút giả nào! Bởi vì không có chút ngụy trang nào cho nên... Cho dù linh hồn của ngươi mạnh hơn đi chăng nữa cũng không dò ra được gì.
Tiêu Diêu Tiên sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nói.
- Thật? Không thể nào!
Nhiếp Vân lắc đầu:
- Phù Ám Triều đã hiến tế linh hồn cho ta, ta có thể cảm ứng được ý nghĩ của hắn rõ ràng. Thế nhưng bây giờ lại không thể. Như vậy chỉ có thể giải thích là hắn ta căn bản cũng không phải là Phù Ám Triều!
Linh hồn hiến tế, chủ nhân có thể biết rõ người hầu đang suy nghĩ gì. Mà lúc này Phù Ám Triều với hắn lại giống như cách một ngọn núi vậy. Như vậy hắn có thể đoán ra được, người trước mắt này nhất định không phải là bản thân đối phương.
- Ha ha, ngươi không biết thì chúng ta cũng không cần nói cho ngươi biết! Từ từ lục lọi đi đi a!
Trong mắt Tiêu Diêu Tiên hiện lên vẻ nghiền ngẫm, miệng kêu to một tiếng, toàn thân đột nhiên phồng lên, Nhiếp Vân còn chưa kịp phản ứng thì đã đột nhiên nổ tung.
- Cái gì?
Vẻ mặt hắn lập tức biến sắc, vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy Tiêu Diêu Tiên trước mắt đã đoạn tuyệt hô hấp, ngay cả Phù Ám Triều ở bên cạnh cũng hoàn toàn tử vong.
Hai đại cao thủ dường như biết bản thân không có cách nào chạy trốn cho nên cũng không tiếp tục giãy giụa, lại đồng thời tự bạo mà chết!
- Chuện này... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đám người Đoạn Diệc có chút tan vỡ.
Tiêu Diêu Tiên, Phù Ám Triều đột nhiên phản bội, ngay sau đó lại đột nhiên tự sát. Vô luận từ điểm nào nhìn vào cũng rất là quỷ dị.
Bộ dáng của hai người này như vậy, những người khác liệu có thể phản bội hay không? Cuối cùng có phải cũng sẽ rơi vào kết cục này hay không?
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người sinh ra vẻ kính sợ.
Thứ không biết mới là đáng sợ nhất, Tiêu Diêu Tiên, Phù Ám Triều luôn ở cùng với bọn họ. Từ lúc nào biến thành một người khác chứ? Mà mọi người cũng không biết gì cả, chẳng lẽ... Đây chính là chỗ đáng sợ của Hư Không giới hay sao?
Đi về phía nơi hai người nổ tung, nhìn một cái. Mọi người phát hiện ra cái gì cũng không còn, hồn phách, thi thể dường như đã bốc hơi trên không trung vậy.
Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Nhiếp Vân thở dài một tiếng.
Hai người kia rốt cuộc có phải là Phù Ám Triều và Tiêu Diêu Tiên thật hay không? Nếu như là giả, chết thì chết, nếu là thật, hai người này tử vong, đả kích đối với hắn cũng quá lớn.
- Chắc là giả, nếu như là thật, bọn họ tử vong chắc hẳn phải có Ngụy bản nguyên đại đạo. Thế nhưng bây giờ lại không có gì cả, như vậy đã rõ... Thực lực hai người này chẳng qua chỉ là năm trăm đầu đại đạo, mà không phải là Chúa Tể rớt xuống!
Đột nhiên Nhiếp Vân như nhớ tới cái gì đó mà hai mắt sáng lên.
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, mặc dù hai người Phù Ám Triều, Tiêu Diêu Tiên thực lực rớt xuống, thế nhưng bản thể vẫn là Chúa Tể, có Ngụy bản nguyên đại đạo. Mà bây giờ lạikhông có gì cả, chỉ có thể nói rõ một chuyện... Đó chính là thực lực của hai người này chính là năm trăm đầu đại đạo, mà không phải là Chúa Tể đã bị áp chế!
Đương nhiên, đây chỉ là một loại suy đoán mà thôi. Hư Không giới này quả thực quá quỷ dị, cho dù là hắn cũng không dám xác định tất cả.
- Hai người bọn họ... Sẽ không bị Ác linh bám vào người đó chứ?
Trong lúc Nhiếp Vân đang đang suy tư thì Tử Đồng Bất Hủy nuốt nước miếng một cái, ồm ồm nói.
Ác linh phụ thể là một loại cách nói lưu truyền trong tam giới, giống như yêu linh phụ thể ở Khí Hải đại lục vậy. Vẫn là bản thân người ta, thế nhưng ý thức lại trở thành người khác. Người bị phụ thể bình thường sẽ làm ra một ít chuyện không thể tưởng tượng nổi. Lúc này Tiêu Diêu Tiên và Phù Ám Triều cũng giống như đã bị phụ thể vậy.Tất cả hành động làm cho người ta không quá rõ ràng.
Chẳng lẽ... Thứ đáng sợ nhất trong Hư Không giới cũng không phải là thực lực rớt xuống, mà là... Ác linh lặng lẽ núp ở một bên hay sao?
- Rất có thể, cũng chỉ có loại ác linh này mới có thể dưới tình huống thần không biết quỷ không hay giết chết những thôn dân này. Mới có thể dưới tình huống chúng ta cũng không biết mà phụ thân Tiêu Diêu Tiên và Phù Ám Triều!
Đoạn Diệc cũng gật đầu một cái.
Chuyện xảy ra gần đây vô cùng quỷ dị, dùng lẽ thường đã khó có thể nói rõ ràng được. Nếu như nói là ác linh, như vậy lại rất dễ dàng nói rõ được.
Bởi vì ác linh người nào cũng chưa từng thấy, chỉ tồn tại trong lời đồn. Chuyện quái dị như vậy chuyện quái dị, nhân loại không có cách nào nói được. Cho nên cũng chỉ có loại giải thích này mà thôi.
- Ác linh? Không có ác linh gì, cho dù có, cũng phải là chúng sợ chúng ta, mà không phải là chúng ta sợ chúng.
Lắc đầu một cái, Nhiếp Vân nhìn về mấy người phía còn lại:
- Ta có chuyện muốn hỏi các ngươi, nhất định các ngươi phải thành thật trả lời, đem chuyện các ngươi có thể nghĩ tới nói ra toàn bộ.
- Được!
Đoạn Diệc đám người đồng thời gật đầu.
- Vạn Pháp Chúa Tể, trước đó Phù Ám Triều cùng đi với ngươi về phía trước, liệu có phải có một đoạn thời gian đột nhiên biến mất ở trong tầm mắt ngươi hay không?
Nhiếp Vân hỏi.
- Biến mất ở trong tầm mắt ta?
Vạn Pháp Chúa Tể không nghĩ tới lại là vấn đề này. Hắn cẩn thận nhớ lại một chút, lại gật đầu một cái:
- Đúng là có biến mất! Là khi chúng ta đến một thôn trang, chia nhau kiểm tra tử thi a. Bất quá thời gian rời đi cũng không lâu, chỉ có thời gian không tới mười hô hấp mà thôi!
- Còn ngươi? Ngươi và Tiêu Diêu Tiên cùng ở một chỗ, hắn có biến mất trong tầm mắt ngươi trong một khoảng thời gian hay không?
Hỏi Vạn Pháp Chúa Tể xong, Nhiếp Vân nhìn về phía Tú Linh đại đế, hỏi.
- Trước khi hắn theo ta đến những tượng đá này, hắn cũng không có trong tầm mắt, cũng chừng thời gian mười cái hô hấp!
Tú Linh đại đế suy nghĩ một chút rồi nói.
- Nói như vậy, hai người kia đều có một đoạn thời gian mà các ngươi không nhìn thấy, nói cách khác... Rất có cơ hội đánh tráo người.
Hai người trả lời xong, Nhiếp Vân trầm tư.
Hai người kia bị ác linh phụ thể, khả năng này cơ hồ không có, lại không thể phản bội mình. Cẩn thận suy đoán là có thể nghi ra một loại khả năng... Hai người này là giả, nói cách khác... Là người khác ngụy trang!
Tiêu Diêu Tiên sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nói.
- Thật? Không thể nào!
Nhiếp Vân lắc đầu:
- Phù Ám Triều đã hiến tế linh hồn cho ta, ta có thể cảm ứng được ý nghĩ của hắn rõ ràng. Thế nhưng bây giờ lại không thể. Như vậy chỉ có thể giải thích là hắn ta căn bản cũng không phải là Phù Ám Triều!
Linh hồn hiến tế, chủ nhân có thể biết rõ người hầu đang suy nghĩ gì. Mà lúc này Phù Ám Triều với hắn lại giống như cách một ngọn núi vậy. Như vậy hắn có thể đoán ra được, người trước mắt này nhất định không phải là bản thân đối phương.
- Ha ha, ngươi không biết thì chúng ta cũng không cần nói cho ngươi biết! Từ từ lục lọi đi đi a!
Trong mắt Tiêu Diêu Tiên hiện lên vẻ nghiền ngẫm, miệng kêu to một tiếng, toàn thân đột nhiên phồng lên, Nhiếp Vân còn chưa kịp phản ứng thì đã đột nhiên nổ tung.
- Cái gì?
Vẻ mặt hắn lập tức biến sắc, vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy Tiêu Diêu Tiên trước mắt đã đoạn tuyệt hô hấp, ngay cả Phù Ám Triều ở bên cạnh cũng hoàn toàn tử vong.
Hai đại cao thủ dường như biết bản thân không có cách nào chạy trốn cho nên cũng không tiếp tục giãy giụa, lại đồng thời tự bạo mà chết!
- Chuện này... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đám người Đoạn Diệc có chút tan vỡ.
Tiêu Diêu Tiên, Phù Ám Triều đột nhiên phản bội, ngay sau đó lại đột nhiên tự sát. Vô luận từ điểm nào nhìn vào cũng rất là quỷ dị.
Bộ dáng của hai người này như vậy, những người khác liệu có thể phản bội hay không? Cuối cùng có phải cũng sẽ rơi vào kết cục này hay không?
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người sinh ra vẻ kính sợ.
Thứ không biết mới là đáng sợ nhất, Tiêu Diêu Tiên, Phù Ám Triều luôn ở cùng với bọn họ. Từ lúc nào biến thành một người khác chứ? Mà mọi người cũng không biết gì cả, chẳng lẽ... Đây chính là chỗ đáng sợ của Hư Không giới hay sao?
Đi về phía nơi hai người nổ tung, nhìn một cái. Mọi người phát hiện ra cái gì cũng không còn, hồn phách, thi thể dường như đã bốc hơi trên không trung vậy.
Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Nhiếp Vân thở dài một tiếng.
Hai người kia rốt cuộc có phải là Phù Ám Triều và Tiêu Diêu Tiên thật hay không? Nếu như là giả, chết thì chết, nếu là thật, hai người này tử vong, đả kích đối với hắn cũng quá lớn.
- Chắc là giả, nếu như là thật, bọn họ tử vong chắc hẳn phải có Ngụy bản nguyên đại đạo. Thế nhưng bây giờ lại không có gì cả, như vậy đã rõ... Thực lực hai người này chẳng qua chỉ là năm trăm đầu đại đạo, mà không phải là Chúa Tể rớt xuống!
Đột nhiên Nhiếp Vân như nhớ tới cái gì đó mà hai mắt sáng lên.
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, mặc dù hai người Phù Ám Triều, Tiêu Diêu Tiên thực lực rớt xuống, thế nhưng bản thể vẫn là Chúa Tể, có Ngụy bản nguyên đại đạo. Mà bây giờ lạikhông có gì cả, chỉ có thể nói rõ một chuyện... Đó chính là thực lực của hai người này chính là năm trăm đầu đại đạo, mà không phải là Chúa Tể đã bị áp chế!
Đương nhiên, đây chỉ là một loại suy đoán mà thôi. Hư Không giới này quả thực quá quỷ dị, cho dù là hắn cũng không dám xác định tất cả.
- Hai người bọn họ... Sẽ không bị Ác linh bám vào người đó chứ?
Trong lúc Nhiếp Vân đang đang suy tư thì Tử Đồng Bất Hủy nuốt nước miếng một cái, ồm ồm nói.
Ác linh phụ thể là một loại cách nói lưu truyền trong tam giới, giống như yêu linh phụ thể ở Khí Hải đại lục vậy. Vẫn là bản thân người ta, thế nhưng ý thức lại trở thành người khác. Người bị phụ thể bình thường sẽ làm ra một ít chuyện không thể tưởng tượng nổi. Lúc này Tiêu Diêu Tiên và Phù Ám Triều cũng giống như đã bị phụ thể vậy.Tất cả hành động làm cho người ta không quá rõ ràng.
Chẳng lẽ... Thứ đáng sợ nhất trong Hư Không giới cũng không phải là thực lực rớt xuống, mà là... Ác linh lặng lẽ núp ở một bên hay sao?
- Rất có thể, cũng chỉ có loại ác linh này mới có thể dưới tình huống thần không biết quỷ không hay giết chết những thôn dân này. Mới có thể dưới tình huống chúng ta cũng không biết mà phụ thân Tiêu Diêu Tiên và Phù Ám Triều!
Đoạn Diệc cũng gật đầu một cái.
Chuyện xảy ra gần đây vô cùng quỷ dị, dùng lẽ thường đã khó có thể nói rõ ràng được. Nếu như nói là ác linh, như vậy lại rất dễ dàng nói rõ được.
Bởi vì ác linh người nào cũng chưa từng thấy, chỉ tồn tại trong lời đồn. Chuyện quái dị như vậy chuyện quái dị, nhân loại không có cách nào nói được. Cho nên cũng chỉ có loại giải thích này mà thôi.
- Ác linh? Không có ác linh gì, cho dù có, cũng phải là chúng sợ chúng ta, mà không phải là chúng ta sợ chúng.
Lắc đầu một cái, Nhiếp Vân nhìn về mấy người phía còn lại:
- Ta có chuyện muốn hỏi các ngươi, nhất định các ngươi phải thành thật trả lời, đem chuyện các ngươi có thể nghĩ tới nói ra toàn bộ.
- Được!
Đoạn Diệc đám người đồng thời gật đầu.
- Vạn Pháp Chúa Tể, trước đó Phù Ám Triều cùng đi với ngươi về phía trước, liệu có phải có một đoạn thời gian đột nhiên biến mất ở trong tầm mắt ngươi hay không?
Nhiếp Vân hỏi.
- Biến mất ở trong tầm mắt ta?
Vạn Pháp Chúa Tể không nghĩ tới lại là vấn đề này. Hắn cẩn thận nhớ lại một chút, lại gật đầu một cái:
- Đúng là có biến mất! Là khi chúng ta đến một thôn trang, chia nhau kiểm tra tử thi a. Bất quá thời gian rời đi cũng không lâu, chỉ có thời gian không tới mười hô hấp mà thôi!
- Còn ngươi? Ngươi và Tiêu Diêu Tiên cùng ở một chỗ, hắn có biến mất trong tầm mắt ngươi trong một khoảng thời gian hay không?
Hỏi Vạn Pháp Chúa Tể xong, Nhiếp Vân nhìn về phía Tú Linh đại đế, hỏi.
- Trước khi hắn theo ta đến những tượng đá này, hắn cũng không có trong tầm mắt, cũng chừng thời gian mười cái hô hấp!
Tú Linh đại đế suy nghĩ một chút rồi nói.
- Nói như vậy, hai người kia đều có một đoạn thời gian mà các ngươi không nhìn thấy, nói cách khác... Rất có cơ hội đánh tráo người.
Hai người trả lời xong, Nhiếp Vân trầm tư.
Hai người kia bị ác linh phụ thể, khả năng này cơ hồ không có, lại không thể phản bội mình. Cẩn thận suy đoán là có thể nghi ra một loại khả năng... Hai người này là giả, nói cách khác... Là người khác ngụy trang!