Vô Tận Đan Điền
Chương 2431: Thái tử phách lối (1)
Đối với đám người Nhiếp Vân vị Thái tử này nhất định không thể nhìn ra tu vi được. Thế nhưng đối với Lạc Khuynh Thành mà nói, nhất định người này đã nhìn ra, Lạc Khuynh Thành có thực lực thấp như vậy, hắn thấy tu vi những người khác nhất định cũng không cao. Có lẽ chẳng qua dùng bí pháp nào đó che dấu thực lực chân thật mà thôi.
Chính vì cân nhắc như vậy, hơn nữa lại thêm thân phận thái tử của hắn, cho nên lúc này mới dám lớn lối, không chút kiêng kỵ như vậy.
Biết những chuyện này, Nhiếp Vân lắc đầu một cái:
- Nếu như ngươi không muốn nói, như vậy vật này ta sẽ mua đi! Tiểu cô nương, gói kỹ cho ta đi. Cem ra mục đích của Thái tử điện hạ này cũng không phải là món bảo vật này!
- Càn rỡ! Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Ngu xuẩn tới cực điểm!
Thấy mình đã nói thân phận mà người thiếu niên trước mắt này lại còn nói chuyện như vậy, Thái tử Ngụy Khiếu cười lạnh:&- Chư vị tướng quân, các ngươi thấy chưa, mấy người này coi rẻ Bổn vương. Ta hoài nghi bọn họ có ý đồ mưu phản, muốn gây bất lợi với Vĩnh Dạ hoàng triều, các vị đã biết làm thế nào rồi đó.
- Thái tử điện hạ yên tâm, đối với loại phản tặc này, chúng ta sẽ cố gắng chiếu cố, tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
- Muốn mưu phản hoàng triều, ta thấy bọn hắn muốn chết rồi. Ta sẽ lập tức bắt lấy bọn chúng, lại nghiêm tra, nhìn xem có còn đồng đảng nào nữa hay không!
Nghe thấy Thái tử Ngụy Khiếu nói vậy, mấy người vẫn đứng mấy ở phía sau hắn cười hắc hắc rồi đi tới. Hai tay bóp lại, tạo thành tiếng vang lách cách vang dội, vẻ mặt mang theo hàn ý.
Mấy người này trên người mang theo khí tức sát lục, vừa nhìn một cái đã biết bản thân đã trải qua chiến sự. Vừa mới động khí tức trên người đã lan trà ra ngoài, không ngờ đều là cấp bậc bán bộ Chúa Tể tiểu tam trọng.
Thực lực như vậy, cho dù là ở trong Vĩnh Dạ hoàng triều cũng có địa vị không thấp. Khó trách vị Thái tử này lại lớn lối như vậy, hóa ra là có chỗ dựa như vậy.
- Thứ ngu xuẩn! Vĩnh Dạ hoàng đế anh minh quả quyết tại sao có thể có nhi tử phế vật như ngươi chứ?
Thấy hành động của Ngụy Khiếu, Nhiếp Vân thở dài một tiếng.
Sau khi hắn bị A Dục Vương hạ Phù Lệnh phụng thiên, Vĩnh Dạ hoàng đế này vẫn lấy lòng hắn. Vừa có phong độ lại có kiến thức, Thái tử này lại giống như người ngu ngốc vậy, Vĩnh Dạ hoàng đế này không có người nối nghiệp quả thực đáng buồn.
- Vĩnh Dạ hoàng đế có thực lực như vậy, sống ức vạn năm cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Nhi tử của hắn từ nhỏ đã được bị lập làm Thái tử, lâu như vậy mà không chiếm được ngôi vị hoàng đế. Cũng khó tránh khỏi tâm lý dị dạng..
Tiêu Diêu Tiên uống một hớp rượu, thuận miệng nói.
Mắt thấy ngôi mà không thể chiếm được, thời gian càng lâu dài sẽ bị sjw tham lam che mờ tâm trí. Sự tự đại kiêu ngạo cũng tràn ngập trong đầu, biến thành bộ dáng này cũng không có gì là kỳ quái.
- Theo ta được biết, dường như Vĩnh Dạ hoàng đế cũng không phải nhân tộc, mà là một loại sinh mạng Hỗn Độn đặc thù, huyết mạch của bọn họ rất khó kéo dài hậu đại. Cho ên cả đời chỉ có một đứa nhi tử như vậy. Rất là cưng chiều, cho nên người này diễu võ dương oai một ít cũng là chuyện rất bình thường...
Dường như Phù Ám Triều cũng biết rất nhiều chuyện.
- Bất kể thế nào, người này có thể sống tới bây giờ, quả thực là một kỳ tích!
Nhiếp Vân cười gật đầu.
Côn bổng ra hiếu tử, nuông chiều không nghĩa lang!
Quá mức cưng chiều sẽ chỉ mang tới tai ương không đáng có cho hài tử mà thôi.
Người này lớn lối, vô pháp vô thiên như vậy. Dưới tình huống này mà vẫn có thể còn sống, còn rất dễ chịu như vậy. Sợ rằng Vĩnh Dạ hoàng đế đã tiêu tốn không ít tâm huyết.
- Điện hạ...
Mấy vị tướng quân vốn định xông tới, thấy sau khi bản thân thể hiện ra thực lực mà mấy người trước mắt vẫn có bộ dáng vân đạm phong khinh như vậy, làm cho bọn hắn có chút do dự.
Thái tử tự cao tự đại, cho là phụ hoàng không gì không làm được. Nhưng mà những tướng quân này lại biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Mấy người này sau khi bọn hắn tỏ rõ thân phận, thể hiện thực lực mà còn có thể có bộ dáng này, chỉ có một loại khả năng, đó chính là đối phương căn bản không quan tâm tới bọn hắn.
Ngay cả Vĩnh Dạ vương triều cũng không quan tâm... Sợ rằng thân phận mấy người này không có đơn giản như vậy a.
- Dám giễu cợt ta, giết bọn chúng cho ta! Không... Giữ nữ nhân kia lại, toàn bộ những người khác giết hết cho ta!
Thái tử Ngụy Khiếu quả nhiên là hoàn khố, cũng không cân nhắc đến điểm này. Vừa mới nghe thấy đám người trước mắt lại dám nghị luận trước mắt hắn, coi rẻ uy nghiêm hoàng triều, hắn tức giận tới mức, sắc mặt dữ tợn không thôi.
- Nhanh động thủ một chút. Xảy ra chuyện gì có ta phụ trách, ta không tin ở trong Vĩnh Dạ hoàng thành này người khác còn có thể làm gì thì làm.
Thấy mọi người không có ý tứ động thủ, Thái tử tiếp tục hét lớn.
- Vâng...
Cho dù mấy vị tướng quân đang do dự, thế nhưng nhìn thấy Thái tử ra lệnh không thể không làm. Bọn hắn khẽ cắn răng rồi đi về phía trước.
Sau lưng Vĩnh Dạ hoàng triều có Vô Nhật Chúa Tể làm chỗ dựa, được gọi là thế lực lớn nhất tam giới cũng không sai. Quả thực không sợ người khác tới gây phiền toái!
- Thái tử điện hạ, mấy vị đại nhân... Có lời gì có thể thương lượng a.
Song phương còn chưa chiến đấu thì đã có một đạo thanh âm lo lắng vang lên, ngay sau đó có một người trung niên vội vàng chạy vào, ngăn ở giữa song phương.
- Các chủ...
Nhìn thấy người nọ, tiểu cô nương bán đồ trước đó có cảm giác như nhìn thấy cứu tinh cho nên vội vàng ra đón.
- Có chuyện gì xảy ra?
Các chủ vội vàng hỏi.
- Là như vậy...
Tiểu cô nương này vội vàng đem chuyện nói ra một lần.
Nghe thấy một món bảo vật mấy vạn năm cũng không bán được đột nhiên lại có hai khách hàng, hơn nữa lại còn cướp mua, các chủ cảm thấy như sắp phát điên.
- Kim Các chủ, ngươi tới thật đúng lúc, mấy người này dám đối nghịch với ta. Nên làm cái gì có lẽ ngươi cũng biết a!
Dường như Thái tử nhận biết người này cho nên mới giơ bàn tay lên, miệng quát lạnh một tiếng.
- Thái tử điện hạ bớt giận, song phương đều là khách nhân của ta, chỉ là bởi vì mua một món bảo vật mà gây ra mâu thuẫn. Ta thấy không bằng như vậy đi, ta làm chủ, chúng ta ngồi chung một chỗ, một tiếng cười xóa tan ân cừu, được không?
Các chủ vội vàng nói.
Chính vì cân nhắc như vậy, hơn nữa lại thêm thân phận thái tử của hắn, cho nên lúc này mới dám lớn lối, không chút kiêng kỵ như vậy.
Biết những chuyện này, Nhiếp Vân lắc đầu một cái:
- Nếu như ngươi không muốn nói, như vậy vật này ta sẽ mua đi! Tiểu cô nương, gói kỹ cho ta đi. Cem ra mục đích của Thái tử điện hạ này cũng không phải là món bảo vật này!
- Càn rỡ! Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Ngu xuẩn tới cực điểm!
Thấy mình đã nói thân phận mà người thiếu niên trước mắt này lại còn nói chuyện như vậy, Thái tử Ngụy Khiếu cười lạnh:&- Chư vị tướng quân, các ngươi thấy chưa, mấy người này coi rẻ Bổn vương. Ta hoài nghi bọn họ có ý đồ mưu phản, muốn gây bất lợi với Vĩnh Dạ hoàng triều, các vị đã biết làm thế nào rồi đó.
- Thái tử điện hạ yên tâm, đối với loại phản tặc này, chúng ta sẽ cố gắng chiếu cố, tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
- Muốn mưu phản hoàng triều, ta thấy bọn hắn muốn chết rồi. Ta sẽ lập tức bắt lấy bọn chúng, lại nghiêm tra, nhìn xem có còn đồng đảng nào nữa hay không!
Nghe thấy Thái tử Ngụy Khiếu nói vậy, mấy người vẫn đứng mấy ở phía sau hắn cười hắc hắc rồi đi tới. Hai tay bóp lại, tạo thành tiếng vang lách cách vang dội, vẻ mặt mang theo hàn ý.
Mấy người này trên người mang theo khí tức sát lục, vừa nhìn một cái đã biết bản thân đã trải qua chiến sự. Vừa mới động khí tức trên người đã lan trà ra ngoài, không ngờ đều là cấp bậc bán bộ Chúa Tể tiểu tam trọng.
Thực lực như vậy, cho dù là ở trong Vĩnh Dạ hoàng triều cũng có địa vị không thấp. Khó trách vị Thái tử này lại lớn lối như vậy, hóa ra là có chỗ dựa như vậy.
- Thứ ngu xuẩn! Vĩnh Dạ hoàng đế anh minh quả quyết tại sao có thể có nhi tử phế vật như ngươi chứ?
Thấy hành động của Ngụy Khiếu, Nhiếp Vân thở dài một tiếng.
Sau khi hắn bị A Dục Vương hạ Phù Lệnh phụng thiên, Vĩnh Dạ hoàng đế này vẫn lấy lòng hắn. Vừa có phong độ lại có kiến thức, Thái tử này lại giống như người ngu ngốc vậy, Vĩnh Dạ hoàng đế này không có người nối nghiệp quả thực đáng buồn.
- Vĩnh Dạ hoàng đế có thực lực như vậy, sống ức vạn năm cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Nhi tử của hắn từ nhỏ đã được bị lập làm Thái tử, lâu như vậy mà không chiếm được ngôi vị hoàng đế. Cũng khó tránh khỏi tâm lý dị dạng..
Tiêu Diêu Tiên uống một hớp rượu, thuận miệng nói.
Mắt thấy ngôi mà không thể chiếm được, thời gian càng lâu dài sẽ bị sjw tham lam che mờ tâm trí. Sự tự đại kiêu ngạo cũng tràn ngập trong đầu, biến thành bộ dáng này cũng không có gì là kỳ quái.
- Theo ta được biết, dường như Vĩnh Dạ hoàng đế cũng không phải nhân tộc, mà là một loại sinh mạng Hỗn Độn đặc thù, huyết mạch của bọn họ rất khó kéo dài hậu đại. Cho ên cả đời chỉ có một đứa nhi tử như vậy. Rất là cưng chiều, cho nên người này diễu võ dương oai một ít cũng là chuyện rất bình thường...
Dường như Phù Ám Triều cũng biết rất nhiều chuyện.
- Bất kể thế nào, người này có thể sống tới bây giờ, quả thực là một kỳ tích!
Nhiếp Vân cười gật đầu.
Côn bổng ra hiếu tử, nuông chiều không nghĩa lang!
Quá mức cưng chiều sẽ chỉ mang tới tai ương không đáng có cho hài tử mà thôi.
Người này lớn lối, vô pháp vô thiên như vậy. Dưới tình huống này mà vẫn có thể còn sống, còn rất dễ chịu như vậy. Sợ rằng Vĩnh Dạ hoàng đế đã tiêu tốn không ít tâm huyết.
- Điện hạ...
Mấy vị tướng quân vốn định xông tới, thấy sau khi bản thân thể hiện ra thực lực mà mấy người trước mắt vẫn có bộ dáng vân đạm phong khinh như vậy, làm cho bọn hắn có chút do dự.
Thái tử tự cao tự đại, cho là phụ hoàng không gì không làm được. Nhưng mà những tướng quân này lại biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Mấy người này sau khi bọn hắn tỏ rõ thân phận, thể hiện thực lực mà còn có thể có bộ dáng này, chỉ có một loại khả năng, đó chính là đối phương căn bản không quan tâm tới bọn hắn.
Ngay cả Vĩnh Dạ vương triều cũng không quan tâm... Sợ rằng thân phận mấy người này không có đơn giản như vậy a.
- Dám giễu cợt ta, giết bọn chúng cho ta! Không... Giữ nữ nhân kia lại, toàn bộ những người khác giết hết cho ta!
Thái tử Ngụy Khiếu quả nhiên là hoàn khố, cũng không cân nhắc đến điểm này. Vừa mới nghe thấy đám người trước mắt lại dám nghị luận trước mắt hắn, coi rẻ uy nghiêm hoàng triều, hắn tức giận tới mức, sắc mặt dữ tợn không thôi.
- Nhanh động thủ một chút. Xảy ra chuyện gì có ta phụ trách, ta không tin ở trong Vĩnh Dạ hoàng thành này người khác còn có thể làm gì thì làm.
Thấy mọi người không có ý tứ động thủ, Thái tử tiếp tục hét lớn.
- Vâng...
Cho dù mấy vị tướng quân đang do dự, thế nhưng nhìn thấy Thái tử ra lệnh không thể không làm. Bọn hắn khẽ cắn răng rồi đi về phía trước.
Sau lưng Vĩnh Dạ hoàng triều có Vô Nhật Chúa Tể làm chỗ dựa, được gọi là thế lực lớn nhất tam giới cũng không sai. Quả thực không sợ người khác tới gây phiền toái!
- Thái tử điện hạ, mấy vị đại nhân... Có lời gì có thể thương lượng a.
Song phương còn chưa chiến đấu thì đã có một đạo thanh âm lo lắng vang lên, ngay sau đó có một người trung niên vội vàng chạy vào, ngăn ở giữa song phương.
- Các chủ...
Nhìn thấy người nọ, tiểu cô nương bán đồ trước đó có cảm giác như nhìn thấy cứu tinh cho nên vội vàng ra đón.
- Có chuyện gì xảy ra?
Các chủ vội vàng hỏi.
- Là như vậy...
Tiểu cô nương này vội vàng đem chuyện nói ra một lần.
Nghe thấy một món bảo vật mấy vạn năm cũng không bán được đột nhiên lại có hai khách hàng, hơn nữa lại còn cướp mua, các chủ cảm thấy như sắp phát điên.
- Kim Các chủ, ngươi tới thật đúng lúc, mấy người này dám đối nghịch với ta. Nên làm cái gì có lẽ ngươi cũng biết a!
Dường như Thái tử nhận biết người này cho nên mới giơ bàn tay lên, miệng quát lạnh một tiếng.
- Thái tử điện hạ bớt giận, song phương đều là khách nhân của ta, chỉ là bởi vì mua một món bảo vật mà gây ra mâu thuẫn. Ta thấy không bằng như vậy đi, ta làm chủ, chúng ta ngồi chung một chỗ, một tiếng cười xóa tan ân cừu, được không?
Các chủ vội vàng nói.