Vô Tận Đan Điền
Chương 2426: Đi Hỗn Độn Chí Tôn vực (2)
- Bên trong Chí Tôn vực ẩn chứa rất nhiều tiểu thế giới, đều đã có chủ nhân, nữa dưới tình huống không được chủ nhân đồng ý mà tùy tiện tiến vào, đây là chuyện rất không lễ phép. Hơn nữa, người có thể chiếm được một thế giới làm hang ổ. Kém cỏi nhất cũng đều là bán bộ Chúa Tể đại tam trọng, mạnh hơn còn có Chúa Tể, cho nên... Cho dù chúng ta đi qua Hỗn Độn Chí Tôn vực nhiều năm thì cũng không biết tên tất cả các nơi được!
Tiêu Diêu Tiên nói.
- Ồ, vậy Hư Vô Tử kia các ngươi cũng chưa nghe nói qua sao?
- Không có, vật này chưa từng nghe nói qua. Bất quá, có thể khiến cho Tu La Vương đại nhân nhớ rõ như vậy, nhất định không đơn giản! Thậm chí... Bằng vào thực lực của ta như vậy cũng không có tư cách tiếp xúc!
Tiêu Diêu Tiên cười khổ.
Thực lực tới đâu tiếp xúc với vòng tròn đó. Giống như khi Nhiếp Vân ở Khí Hải đại lục vậy. Người lợi hại nhất mà hắn biết cũng chỉ là Đoạt thiên tạo hóa bí cảnh Nhất trọng, ở Phù Thiên đại lục, người lợi hại nhất là lão tửu quỷ Hạ Hành Toái Thần cảnh. Ở Thiên địa lục đạo, người lợi hại nhất cũng chính là đám người Tu Du Tẩu.
Thực lực không đạt tới, không thể nào tiếp xúc với chuyện cao hơn, cho dù có may mắn gặp phải thì cũng không phải là may mắn, ngược lại còn chính là tai hoạ.
Tỷ như lúc Nhiếp Vân còn ở Khí Hải đại lục vậy. Cho dù cho hắn một món thần binh Chúa Tể thì hắn cũng không có cách nào sử dụng Không cẩn thận còn bị khí thế của nó tản mát ra làm cho tử vong.
- Tiểu tử này, chạy nhanh như vậy mà cũng không đem Hư Vô Giới này nói cho rõ ràng. Như vậy ta biết đi nơi nào tìm chứ?
Thấy mọi người cũng chưa nghe nói tới Hư Vô Giới, Hư Vô tử, Nhiếp Vân không khỏi lắc đầu.
Nghe thấy lời của hắn, da mặt mọi người không khỏi căng cứng, đồng thời cũng thầm cười khổ trong lòng.
Tiếng xấu của Tu La vương truyền khắp tam giới, người người đều biết, thực lực của hắn lại vô cùng đáng sợ. Cho dù là tam đại cường giả Phong vương như A Dục Vương ở trước mặt hắn cũng cảm thấy khủng hoảng. Chỉ sợ cũng chỉ có vị Nhiếp Vân này mới dám nói ra như vậy.
- Được rồi, đi tới đâu hay tới đó, đến Hỗn Độn Chí Tôn vực tìm, có lẽ có ó thể tìm được dấu vết gì đó.
Không biết trong lòng mọi người đang nghĩ gì, Nhiếp Vân suy nghĩ một chút rồi đưa ra quyết định. Bây giờ cũng chỉ có thể cầm đá qua sông, đi tới đâu hay tới đó.
- Tiêu Diêu Tiên, ngươi đi theo chúng ta hay là một mình hành động?
Hắn về phía Tiêu Diêu Tiên rồi hỏi.
Đám người Phù Ám Triều, Đoạn Diệc nhất định sẽ đi theo hắn, điểm này không thể nghi ngờ. Về phần Tiêu Diêu Tiên, đây là quan hệ bằng hữu quan hệ, đối phương nguyện ý đi theo thì đi theo, nếu như không muốn, như vậy cũng có thể tự do rời đi.
- Đi cùng với ngươi đi, lúc này ta đang rãnh rỗi a. Mặc dù không biết Hư Vô Giới ở nơi nào, thế nhưng ta đối với Hỗn Độn đại thế giới cũng coi như tương đối quen thuộc. Có thể làm người dẫn đường cho ngươi!
Tiêu Diêu Tiên cười nói.
- Vậy thì làm phiền ngươi!
Nhiếp Vân gật đầu, bàn tay chộp một trảo, Phá Thần chu xuất hiện ở trên không trung:
- Đi thôi!
Nói xong hắn đã nhảy lên cổ thuyền, phá vỡ Hỗn Độn bay về phía Hỗn Độn Chí Tôn vực.
Trước đó bị Phù Lệnh phụng thiên của A Dục Vương tạo áp lực, thời gian cấp bách cho nên làm chuyện gì cũng phải tăng nhanh tiết tấu. Thế nhưng bây giờ Nhiếp Đồng đã tỉnh lại, đám người A Dục Vương không dám có động tác gì nữa. Như vậy hắn có thể không có bất kỳ cố kỵ nào mà tiến vào bất kỳ thế giới nào khác. Phương diện thời gian cũng trở nên vô cùng thoải mái.
Cho nên, sau khi đám người Đoạn Diệc, Phù Ám Triều yêu cầu, Nhiếp Vân không thể làm gì khác hơn nhường nhiệm vụ chèo chống Phá Thần chu cho bọn họ.
Mặc dù không gấp gáp đi về phía trước, thế nhưng hai người này đều là cường giả cấp bậc Chúa Tể, tốc độ không chậm, dùng không tới mười ngày đã phá vỡ Hỗn Độn hải dương. Một đại thế giới đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thế giới này giống như Tà Nguyệt Chí Tôn vực vậy, lẳng lặng trôi lơ lửng ở trong Hỗn Độn hải dương, tựa như một cái khí cầu to lớn, yên tĩnh mà lạnh nhạt.
Hỗn Độn Chí Tôn vực, đã đến!
- Hỗn Độn Chí Tôn vực lớn như vậy, có chỗ nào đáng để chú ý hay không? Chúng ta tìm kiếm từ những nơi này trước a!
Nhìn Hỗn Độn Chí Tôn vực rực rỡ tươi đẹp chói mắt trước mắt, Nhiếp Vân thầm khen một tiếng, lại cười hỏi mấy người.
Kỳ thực trong lòng hắn đã sớm có đự dịnh, bất quá hắn vẫn muốn hỏi cái nhìn của mấy người trước mắt này một chút.
- Ta cảm thấy chúng ta nên đi Cực Nam Tinh hải, chỗ này ta đã đi quá một chuyến, rất là hỗn loạn, rất có thể Hư Vô Giới mà Tu La Vương đại nhân nói ở nơi này!
Tử Đồng Bất Hủy nói.
Không có nguy hiểm, chẳng những Nhiếp Vân đem hắn và Bạch Đầu tôn giả từ trong Nạp Vật thế giới thả ra mà ngay cả đám người Lạc Khuynh Thành lúc này cũng đứng ở phía sau hắn.
Mặc dù thực lực của đám người Lạc Khuynh Thành rất thấp, thế nhưng mang nàng đi theo, ngắm nhìn thế giới bên ngoài, tăng trưởng kiến thức một chút chung quy cũng có chỗ xấu, chỉ cần hắn có mặt ở đây, không ai có thể làm tổn thương các nàng được.
- Ta cảm thấy nên đi Tử Vũ Thiên cực, chỗ này là một trong những địa phương phồn hoa nhất trong cả Hỗn Độn Chí Tôn vực. Đại ẩn là ở trong thành phố, những nơi như Cực Nam Tinh hải không biết đã có bao nhiêu người đi tìm, như vậy cũng không cần tìm ở đó thì hơn!
Bạch Đầu tôn giả nói
- Ta cho rằng Thanh Minh Sơn mạch là cỗ có khả năng nhất, chỗ đó linh khí đầy đủ, là nơi vô số cường giả tu luyện.
Đoạn Diệc nói.
- Ta cảm thấy Tửu Tiên thành là thích hợp nhất, cho dù không tìm được, nơi đó cũng có vô số rượu ngon, chuyến đi này cũng không tệ nha.
Hai mắt Tiêu Diêu Tiên sáng lên.
- Khục khục, sợ rằng rượu ngon mới là trọng điểm của ngươi a.
Mọi người mỗi người nói ra một địa điểm khác nhau. Mỗi một vị trí cũng không giống nhau, hơn nữa cũng cách nhau vô số khoảng cách, muốn đi tới toàn bộ những chỗ này, cũng không biết phải phí bao nhiêu thời gian nữa.
Nghe thấy bọn họ tranh nhau nói vậy, Nhiếp Vân có chút dở khóc dở cười.
Địa điểm mà bọn họ nói cũng đều có lý, bất quá nếu tìm như thế này, sợ rằng cho dù tìm tới chết cũng không tìm được cái gì.
Tiêu Diêu Tiên nói.
- Ồ, vậy Hư Vô Tử kia các ngươi cũng chưa nghe nói qua sao?
- Không có, vật này chưa từng nghe nói qua. Bất quá, có thể khiến cho Tu La Vương đại nhân nhớ rõ như vậy, nhất định không đơn giản! Thậm chí... Bằng vào thực lực của ta như vậy cũng không có tư cách tiếp xúc!
Tiêu Diêu Tiên cười khổ.
Thực lực tới đâu tiếp xúc với vòng tròn đó. Giống như khi Nhiếp Vân ở Khí Hải đại lục vậy. Người lợi hại nhất mà hắn biết cũng chỉ là Đoạt thiên tạo hóa bí cảnh Nhất trọng, ở Phù Thiên đại lục, người lợi hại nhất là lão tửu quỷ Hạ Hành Toái Thần cảnh. Ở Thiên địa lục đạo, người lợi hại nhất cũng chính là đám người Tu Du Tẩu.
Thực lực không đạt tới, không thể nào tiếp xúc với chuyện cao hơn, cho dù có may mắn gặp phải thì cũng không phải là may mắn, ngược lại còn chính là tai hoạ.
Tỷ như lúc Nhiếp Vân còn ở Khí Hải đại lục vậy. Cho dù cho hắn một món thần binh Chúa Tể thì hắn cũng không có cách nào sử dụng Không cẩn thận còn bị khí thế của nó tản mát ra làm cho tử vong.
- Tiểu tử này, chạy nhanh như vậy mà cũng không đem Hư Vô Giới này nói cho rõ ràng. Như vậy ta biết đi nơi nào tìm chứ?
Thấy mọi người cũng chưa nghe nói tới Hư Vô Giới, Hư Vô tử, Nhiếp Vân không khỏi lắc đầu.
Nghe thấy lời của hắn, da mặt mọi người không khỏi căng cứng, đồng thời cũng thầm cười khổ trong lòng.
Tiếng xấu của Tu La vương truyền khắp tam giới, người người đều biết, thực lực của hắn lại vô cùng đáng sợ. Cho dù là tam đại cường giả Phong vương như A Dục Vương ở trước mặt hắn cũng cảm thấy khủng hoảng. Chỉ sợ cũng chỉ có vị Nhiếp Vân này mới dám nói ra như vậy.
- Được rồi, đi tới đâu hay tới đó, đến Hỗn Độn Chí Tôn vực tìm, có lẽ có ó thể tìm được dấu vết gì đó.
Không biết trong lòng mọi người đang nghĩ gì, Nhiếp Vân suy nghĩ một chút rồi đưa ra quyết định. Bây giờ cũng chỉ có thể cầm đá qua sông, đi tới đâu hay tới đó.
- Tiêu Diêu Tiên, ngươi đi theo chúng ta hay là một mình hành động?
Hắn về phía Tiêu Diêu Tiên rồi hỏi.
Đám người Phù Ám Triều, Đoạn Diệc nhất định sẽ đi theo hắn, điểm này không thể nghi ngờ. Về phần Tiêu Diêu Tiên, đây là quan hệ bằng hữu quan hệ, đối phương nguyện ý đi theo thì đi theo, nếu như không muốn, như vậy cũng có thể tự do rời đi.
- Đi cùng với ngươi đi, lúc này ta đang rãnh rỗi a. Mặc dù không biết Hư Vô Giới ở nơi nào, thế nhưng ta đối với Hỗn Độn đại thế giới cũng coi như tương đối quen thuộc. Có thể làm người dẫn đường cho ngươi!
Tiêu Diêu Tiên cười nói.
- Vậy thì làm phiền ngươi!
Nhiếp Vân gật đầu, bàn tay chộp một trảo, Phá Thần chu xuất hiện ở trên không trung:
- Đi thôi!
Nói xong hắn đã nhảy lên cổ thuyền, phá vỡ Hỗn Độn bay về phía Hỗn Độn Chí Tôn vực.
Trước đó bị Phù Lệnh phụng thiên của A Dục Vương tạo áp lực, thời gian cấp bách cho nên làm chuyện gì cũng phải tăng nhanh tiết tấu. Thế nhưng bây giờ Nhiếp Đồng đã tỉnh lại, đám người A Dục Vương không dám có động tác gì nữa. Như vậy hắn có thể không có bất kỳ cố kỵ nào mà tiến vào bất kỳ thế giới nào khác. Phương diện thời gian cũng trở nên vô cùng thoải mái.
Cho nên, sau khi đám người Đoạn Diệc, Phù Ám Triều yêu cầu, Nhiếp Vân không thể làm gì khác hơn nhường nhiệm vụ chèo chống Phá Thần chu cho bọn họ.
Mặc dù không gấp gáp đi về phía trước, thế nhưng hai người này đều là cường giả cấp bậc Chúa Tể, tốc độ không chậm, dùng không tới mười ngày đã phá vỡ Hỗn Độn hải dương. Một đại thế giới đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thế giới này giống như Tà Nguyệt Chí Tôn vực vậy, lẳng lặng trôi lơ lửng ở trong Hỗn Độn hải dương, tựa như một cái khí cầu to lớn, yên tĩnh mà lạnh nhạt.
Hỗn Độn Chí Tôn vực, đã đến!
- Hỗn Độn Chí Tôn vực lớn như vậy, có chỗ nào đáng để chú ý hay không? Chúng ta tìm kiếm từ những nơi này trước a!
Nhìn Hỗn Độn Chí Tôn vực rực rỡ tươi đẹp chói mắt trước mắt, Nhiếp Vân thầm khen một tiếng, lại cười hỏi mấy người.
Kỳ thực trong lòng hắn đã sớm có đự dịnh, bất quá hắn vẫn muốn hỏi cái nhìn của mấy người trước mắt này một chút.
- Ta cảm thấy chúng ta nên đi Cực Nam Tinh hải, chỗ này ta đã đi quá một chuyến, rất là hỗn loạn, rất có thể Hư Vô Giới mà Tu La Vương đại nhân nói ở nơi này!
Tử Đồng Bất Hủy nói.
Không có nguy hiểm, chẳng những Nhiếp Vân đem hắn và Bạch Đầu tôn giả từ trong Nạp Vật thế giới thả ra mà ngay cả đám người Lạc Khuynh Thành lúc này cũng đứng ở phía sau hắn.
Mặc dù thực lực của đám người Lạc Khuynh Thành rất thấp, thế nhưng mang nàng đi theo, ngắm nhìn thế giới bên ngoài, tăng trưởng kiến thức một chút chung quy cũng có chỗ xấu, chỉ cần hắn có mặt ở đây, không ai có thể làm tổn thương các nàng được.
- Ta cảm thấy nên đi Tử Vũ Thiên cực, chỗ này là một trong những địa phương phồn hoa nhất trong cả Hỗn Độn Chí Tôn vực. Đại ẩn là ở trong thành phố, những nơi như Cực Nam Tinh hải không biết đã có bao nhiêu người đi tìm, như vậy cũng không cần tìm ở đó thì hơn!
Bạch Đầu tôn giả nói
- Ta cho rằng Thanh Minh Sơn mạch là cỗ có khả năng nhất, chỗ đó linh khí đầy đủ, là nơi vô số cường giả tu luyện.
Đoạn Diệc nói.
- Ta cảm thấy Tửu Tiên thành là thích hợp nhất, cho dù không tìm được, nơi đó cũng có vô số rượu ngon, chuyến đi này cũng không tệ nha.
Hai mắt Tiêu Diêu Tiên sáng lên.
- Khục khục, sợ rằng rượu ngon mới là trọng điểm của ngươi a.
Mọi người mỗi người nói ra một địa điểm khác nhau. Mỗi một vị trí cũng không giống nhau, hơn nữa cũng cách nhau vô số khoảng cách, muốn đi tới toàn bộ những chỗ này, cũng không biết phải phí bao nhiêu thời gian nữa.
Nghe thấy bọn họ tranh nhau nói vậy, Nhiếp Vân có chút dở khóc dở cười.
Địa điểm mà bọn họ nói cũng đều có lý, bất quá nếu tìm như thế này, sợ rằng cho dù tìm tới chết cũng không tìm được cái gì.