Vô Tận Đan Điền
Chương 2156: Đánh lén thành công (1)
- Kỳ thật không có hơn mười tấm, chỉ có tầm mười tấm, lúc trước chồng chất với nhau còn có một ít là bán thành phẩm, là chưa luyện chế thành công, những thứ này không thể sử dụng... Lúc trước chúng ta vừa gặp mặt ta đã từng nói qua, những n phù là lão chủ nhân luyện chơi, không có nhiều... Lại nói thời điểm phân thân ngươi rời đi đã mang đi một ít, trong khoảng thời gian này ngươi vẫn thiêu đốt duy trì lực lượng, cho nên...
Tiểu Linh cảm thấy ủy khuất.
- Ách!
Nhiếp Vân cảm thấy xấu hổ.
Lúc trước vừa mới luyện hóa Thiên Huyền điện, Tiểu Linh đã nói qua chuyện này, Thiên Huyền lão nhân cũng không có quá nhiều Chủ Tể Phù Ấn, hắn chỉ tùy tiện luyện chơi mà thôi, làm ra một ít là được, lúc trước cảm thấy rất nhiều, cho nên sử dụng không có biện pháp dự phòng, nằm mơ cũng không ngờ một đống ngọc phù có một ít là bán thành phẩm.
Phân thân quay trở lại thiên địa lục đạo, hắn sợ Chủ Tể Phù Ấn không đủ dùng cho nên đưa cho hắn nhiều hơn vài tấm, hiện tại cho dù chạy tới cũng vô dụng, lại nói gây chuyện không tốt còn bại lộ thân phận, bị người khác bắt đi làm chuột bạch nghiên cứu.
Bán thành phẩm không thể sử dụng, Chủ Tể Phù Ấn chỉ còn một tấm, một khi dùng hết, không thể duy trì thực lực hiện tại, làm sao bây giờ?
- Không có biện pháp nào khác, chỉ có thể nhìn xem có đánh chết đám Phục Giang công tử, từ đó đạt được một ít Chủ Tể Phù Ấn trong tay của hắn hay không!
Suy nghĩ một lúc, Nhiếp Vân không có biện pháp nào khác, Nhiếp Vân đành phải nói thế.
Nếu Phục Giang vương tử là người của Kiền Huyết vương triều, tuy Chủ Tể Phù Ấn trân quý nhưng hắn nhất định sẽ có không ít, hiện tại phương pháp tốt nhất chính là đánh chết đối phương sau đó cướp lấy những vật này, có lẽ còn có thể giảm bớt cục diện khó xử hiện tại.
Rốt cuộc đối phương có bao nhiêu phù ấn chỉ là suy đoán, chỉ có thể hi vọng hắn là dê béo nên làm thịt một chút.
- Đi!
Nghĩ đến liền làm, không nhiều lời với Tiểu Linh, thân thể Nhiếp Vân hơi động và bay thẳng về phía trước.
Sau khi luyện hóa mai rùa, thu Cực Thiên Vương Quy Nguyên làm yêu sủng, hắn ra vào nơi này không bị ngăn cản, cũng biết địa phương nào có thể đi ra ngoài, một người hai thú dùng tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới lối ra.
Lối ra này rất che giấu, giấu trong từng đạo bí vân phức tạp, nếu như không phải luyện hóa mai rùa, mặc dù có được thiên phú thiên nhãn cũng không nhìn thấy.
Đi tới trước mặt, một người hai thú lập tức nhìn rõ tình hình bên ngoài.
- Phù Hư Đam Sơn?
Ánh mắt Nhiếp Vân rùng mình.
Loại tình huống này, hắn từng thấy giới thiệu trong thư tịch quy khư hải, gọi là Phù Hư Đam Sơn, là một loại thủ đoạn tiến công cuồng bạo.
Phục Giang vương tử đứng trên ngọn núi là hỗn độn thần binh đỉnh phong, nó vô cùng nặng nề, dùng vô số tinh cầu cứng lại luyện chế mà thành, Phù Hư Đam Sơn có uy danh hiển hách, nói trắng ra rất đơn giản, chính là sử dụng binh khí hình núi nện thẳng xuống mà thôi.
Loại biện pháp công pháp này không nhanh, cường nhân hoàn toàn có thể đào tẩu, uy hiếp không lớn, nhưng nếu như dùng để phá thành, đối phó quân đội và một ít người thực lực kém thì hiệu quả phi thường rõ ràng, chỉ cần biến ngọn núi thành diện mạo vốn có, tiện tay ném đi, bằng vào sức nặng và uy lực có thể đâm chết khối người.
Chiêu này là một cường giả cấp bậc Tông Chủ sáng tác mà thành, hắn khi còn trẻ lúc bị một đại gia tộc giết sạch thân hữu, vì báo thù nên mai danh ẩn tích nhiều năm, bởi vì không hiểu thủ đoạn luyện khí, hắn mang tất cả thứ tốt luyện chế với nhau hình thành pháp bảo ngọn núi, cuối cùng hắn như chiến thần quay về, một núi quét ngang, cũng dùng ngọn núi hủy diệt gia tộc kẻ thù.
Gia tộc kẻ thù phi thường khổng lồ, sau khi tiêu diệt dẫn phát chấn động rất lớn, lúc này có mười cường giả cấp bậc Tông Chủ liên thủ vây công hắn, kết quả đều bị hắn dùng pháp bảo núi lớn đánh chết, từ đó thủ đoạn dùng núi áp người cũng vô cùng nổi danh.
Ngọn núi của Phục Giang vương tử không biết có mạnh hơn Phù Hư Đam Sơn trong truyền thuyết hay không nhưng uy thế rất cường đại, mặc dù là Nhiếp Vân nếu không sử dụng Chủ Tể Phù Ấn, bị đụng phải chỉ sợ sẽ mất mạng tại chỗ, không có khả năng hoàn thủ.
Đương nhiên, Nhiếp Vân có Thiên Huyền điện và Phượng Hoàng chi dực phòng hộ, loại công kích này muốn giết hắn cũng không đơn giản chút nào.
Cho dù không đơn giản cũng đủ để nói rõ này hỗn độn thần binh to lớn cực kỳ đáng sợ.
Nếu như dùng nó không ngừng nện vào mai rùa, mặc dù không cách nào phá vỡ mai rùa, thời gian dài cũng làm người bên trong bị sóng âm đánh chết.
- Cực Thiên Vương, ta khuyên ngươi nhanh đi ra đây, tuy mai rùa này cứng rắn nhưng chấn động mạnh cũng đủ giết ngươi đấy!
Phục Giang vương tử cũng không phát hiện đám người Nhiếp Vân phía sau bí vân, hắn cười ha ha sau đó lên tiếng.
- Ta yêu cầu rất đơn giản, ngươi thả đám người Cửu Triêu, Hồ Vi đi ra, hơn nữa giao Hỗn Độn Vương Thạch ta muốn tới đây, ta lập tức rời đi, cũng không quấy rầy tới ngươi, nếu như không đáp ứng, cũng chỉ có thể tiếp tục!
Ngón tay điểm vào ngọn núi trước mặt, lúc này âm thanh nổ vang sinh ra, lực lượng tán dật truyền khắp bốn phía, ngọn núi và mai rùa va chạm với nhau làm xuất hiện vết nứt không gian đen kịt không ngừng lan ra phía ngoài.
- Như thế nào, muốn làm rùa đen sao? Ah, thật xấu hổ, ta quên, bản thân ngươi chính là con rùa đen!
- Còn thôn thiên nữa đó, ta xem đảm lượng còn không bằng cả con chuột.
Phục Giang vương tử cười to lần nữa, trong nụ cười mang theo đùa cợt.
- Đáng giận.
Nghe được đối phương cười nhạo trần trụi, Quy Nguyên tức giận đỏ mặt, hắn muốn tiến lên nhưng bị Nhiếp Vân giữ lại.
- Có cơ hội cho ngươi ra tay, đừng nhúc nhích, xem ta!
Nhiếp Vân cười cười.
Vốn đang nghĩ ngợi tìm cơ hội gì đi ra ngoài, đối phương làm như vậy cũng đúng ý của hắn.
Thở ra một hơi, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn phía trước, trong nháy mắt hô to.
- Đừng nện, ta đầu hàng... Giao người cho ngươi cũng được, Hỗn Độn Vương Thạch là ta vất vả đạt được, không có khả năng cho ngươi, ta trả người cho ngươi, các ngươi trực tiếp rời đi.
Tiếng nói của Nhiếp Vân vang vọng ra ngoài nhưng lại làm bọn họ không biết truyền tới từ nơi nào, ngữ điệu hay sóng tinh thần đều giống Cực Thiên Vương Quy Nguyên như đúc, làm người ta không thể phân biệt rõ.
Hắn ngụy trang thành lời nói của Quy Nguyên, từ đó tiến hành đầu độc Phục Giang vương tử, làm cho đối phương cảm giác Cực Thiên Vương bị hắn công kích không chịu nổi.
Tiểu Linh cảm thấy ủy khuất.
- Ách!
Nhiếp Vân cảm thấy xấu hổ.
Lúc trước vừa mới luyện hóa Thiên Huyền điện, Tiểu Linh đã nói qua chuyện này, Thiên Huyền lão nhân cũng không có quá nhiều Chủ Tể Phù Ấn, hắn chỉ tùy tiện luyện chơi mà thôi, làm ra một ít là được, lúc trước cảm thấy rất nhiều, cho nên sử dụng không có biện pháp dự phòng, nằm mơ cũng không ngờ một đống ngọc phù có một ít là bán thành phẩm.
Phân thân quay trở lại thiên địa lục đạo, hắn sợ Chủ Tể Phù Ấn không đủ dùng cho nên đưa cho hắn nhiều hơn vài tấm, hiện tại cho dù chạy tới cũng vô dụng, lại nói gây chuyện không tốt còn bại lộ thân phận, bị người khác bắt đi làm chuột bạch nghiên cứu.
Bán thành phẩm không thể sử dụng, Chủ Tể Phù Ấn chỉ còn một tấm, một khi dùng hết, không thể duy trì thực lực hiện tại, làm sao bây giờ?
- Không có biện pháp nào khác, chỉ có thể nhìn xem có đánh chết đám Phục Giang công tử, từ đó đạt được một ít Chủ Tể Phù Ấn trong tay của hắn hay không!
Suy nghĩ một lúc, Nhiếp Vân không có biện pháp nào khác, Nhiếp Vân đành phải nói thế.
Nếu Phục Giang vương tử là người của Kiền Huyết vương triều, tuy Chủ Tể Phù Ấn trân quý nhưng hắn nhất định sẽ có không ít, hiện tại phương pháp tốt nhất chính là đánh chết đối phương sau đó cướp lấy những vật này, có lẽ còn có thể giảm bớt cục diện khó xử hiện tại.
Rốt cuộc đối phương có bao nhiêu phù ấn chỉ là suy đoán, chỉ có thể hi vọng hắn là dê béo nên làm thịt một chút.
- Đi!
Nghĩ đến liền làm, không nhiều lời với Tiểu Linh, thân thể Nhiếp Vân hơi động và bay thẳng về phía trước.
Sau khi luyện hóa mai rùa, thu Cực Thiên Vương Quy Nguyên làm yêu sủng, hắn ra vào nơi này không bị ngăn cản, cũng biết địa phương nào có thể đi ra ngoài, một người hai thú dùng tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới lối ra.
Lối ra này rất che giấu, giấu trong từng đạo bí vân phức tạp, nếu như không phải luyện hóa mai rùa, mặc dù có được thiên phú thiên nhãn cũng không nhìn thấy.
Đi tới trước mặt, một người hai thú lập tức nhìn rõ tình hình bên ngoài.
- Phù Hư Đam Sơn?
Ánh mắt Nhiếp Vân rùng mình.
Loại tình huống này, hắn từng thấy giới thiệu trong thư tịch quy khư hải, gọi là Phù Hư Đam Sơn, là một loại thủ đoạn tiến công cuồng bạo.
Phục Giang vương tử đứng trên ngọn núi là hỗn độn thần binh đỉnh phong, nó vô cùng nặng nề, dùng vô số tinh cầu cứng lại luyện chế mà thành, Phù Hư Đam Sơn có uy danh hiển hách, nói trắng ra rất đơn giản, chính là sử dụng binh khí hình núi nện thẳng xuống mà thôi.
Loại biện pháp công pháp này không nhanh, cường nhân hoàn toàn có thể đào tẩu, uy hiếp không lớn, nhưng nếu như dùng để phá thành, đối phó quân đội và một ít người thực lực kém thì hiệu quả phi thường rõ ràng, chỉ cần biến ngọn núi thành diện mạo vốn có, tiện tay ném đi, bằng vào sức nặng và uy lực có thể đâm chết khối người.
Chiêu này là một cường giả cấp bậc Tông Chủ sáng tác mà thành, hắn khi còn trẻ lúc bị một đại gia tộc giết sạch thân hữu, vì báo thù nên mai danh ẩn tích nhiều năm, bởi vì không hiểu thủ đoạn luyện khí, hắn mang tất cả thứ tốt luyện chế với nhau hình thành pháp bảo ngọn núi, cuối cùng hắn như chiến thần quay về, một núi quét ngang, cũng dùng ngọn núi hủy diệt gia tộc kẻ thù.
Gia tộc kẻ thù phi thường khổng lồ, sau khi tiêu diệt dẫn phát chấn động rất lớn, lúc này có mười cường giả cấp bậc Tông Chủ liên thủ vây công hắn, kết quả đều bị hắn dùng pháp bảo núi lớn đánh chết, từ đó thủ đoạn dùng núi áp người cũng vô cùng nổi danh.
Ngọn núi của Phục Giang vương tử không biết có mạnh hơn Phù Hư Đam Sơn trong truyền thuyết hay không nhưng uy thế rất cường đại, mặc dù là Nhiếp Vân nếu không sử dụng Chủ Tể Phù Ấn, bị đụng phải chỉ sợ sẽ mất mạng tại chỗ, không có khả năng hoàn thủ.
Đương nhiên, Nhiếp Vân có Thiên Huyền điện và Phượng Hoàng chi dực phòng hộ, loại công kích này muốn giết hắn cũng không đơn giản chút nào.
Cho dù không đơn giản cũng đủ để nói rõ này hỗn độn thần binh to lớn cực kỳ đáng sợ.
Nếu như dùng nó không ngừng nện vào mai rùa, mặc dù không cách nào phá vỡ mai rùa, thời gian dài cũng làm người bên trong bị sóng âm đánh chết.
- Cực Thiên Vương, ta khuyên ngươi nhanh đi ra đây, tuy mai rùa này cứng rắn nhưng chấn động mạnh cũng đủ giết ngươi đấy!
Phục Giang vương tử cũng không phát hiện đám người Nhiếp Vân phía sau bí vân, hắn cười ha ha sau đó lên tiếng.
- Ta yêu cầu rất đơn giản, ngươi thả đám người Cửu Triêu, Hồ Vi đi ra, hơn nữa giao Hỗn Độn Vương Thạch ta muốn tới đây, ta lập tức rời đi, cũng không quấy rầy tới ngươi, nếu như không đáp ứng, cũng chỉ có thể tiếp tục!
Ngón tay điểm vào ngọn núi trước mặt, lúc này âm thanh nổ vang sinh ra, lực lượng tán dật truyền khắp bốn phía, ngọn núi và mai rùa va chạm với nhau làm xuất hiện vết nứt không gian đen kịt không ngừng lan ra phía ngoài.
- Như thế nào, muốn làm rùa đen sao? Ah, thật xấu hổ, ta quên, bản thân ngươi chính là con rùa đen!
- Còn thôn thiên nữa đó, ta xem đảm lượng còn không bằng cả con chuột.
Phục Giang vương tử cười to lần nữa, trong nụ cười mang theo đùa cợt.
- Đáng giận.
Nghe được đối phương cười nhạo trần trụi, Quy Nguyên tức giận đỏ mặt, hắn muốn tiến lên nhưng bị Nhiếp Vân giữ lại.
- Có cơ hội cho ngươi ra tay, đừng nhúc nhích, xem ta!
Nhiếp Vân cười cười.
Vốn đang nghĩ ngợi tìm cơ hội gì đi ra ngoài, đối phương làm như vậy cũng đúng ý của hắn.
Thở ra một hơi, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn phía trước, trong nháy mắt hô to.
- Đừng nện, ta đầu hàng... Giao người cho ngươi cũng được, Hỗn Độn Vương Thạch là ta vất vả đạt được, không có khả năng cho ngươi, ta trả người cho ngươi, các ngươi trực tiếp rời đi.
Tiếng nói của Nhiếp Vân vang vọng ra ngoài nhưng lại làm bọn họ không biết truyền tới từ nơi nào, ngữ điệu hay sóng tinh thần đều giống Cực Thiên Vương Quy Nguyên như đúc, làm người ta không thể phân biệt rõ.
Hắn ngụy trang thành lời nói của Quy Nguyên, từ đó tiến hành đầu độc Phục Giang vương tử, làm cho đối phương cảm giác Cực Thiên Vương bị hắn công kích không chịu nổi.