Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vô Tận Đan Điền

Chương 2129: Mặc Nghiêu tới (2)



Thấy không làm gì được đối phương, đầu người có chút tức giận, dường như tôn nghiêm đã bị khiêu khích vậy. Giữa hai lông mày mang theo vẻ lạnh lẽo, thanh âm dường như lưỡi đao, đâm vào hồn phách của người ta.
- Bản tôn người đã thu được tin tức?
Nhiếp Vân nhướng mày lên tiếng.
Một đạo ý niệm cũng đã lợi hại như vậy, nếu như bản tôn tới, quả thực khó mà đối kháng được.
Tuy rằng hắn có Chúa Tể phù ấn, trong thời gian ngắn có thể nâng cao thực lực, thế nhưng đối phương thân là tồn tại mà tông môn trọng điểm đào tạo, lại là đại năng chuyển thế, ai có thể bảo đảm hắn ta không có cơ chứ?
Vạn nhất đối phương cũng có Chúa Tể phù ấn, cũng thiêu đốt lên, khi đó hắn nhất định không phải là đối thủ của người này.
- Không sai, bản tôn đã chạy tới bên này, lập tức giao Thiên Tâm đằng ra, phát hỗn độn thề nguyện cống hiến cho ta. Như vậy ta có thể miễn trừ cho ngươi tội chết. Một khi để bản tôn ta đi tới, trong các ngươi đừng ai mong chạy trốn.
Đầu người của Mặc Nghiêu cười ha hả, ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị giống như rắn độc vậy.
- Nếu như ngươi đã muốn chết, như vậy cũng đừng trách ta...
Biết rõ một khi đối phương đến, tất cả mọi người khó có thể chạy trốn, vẻ mặt Nhiếp Vân nghiêm túc, một khối Chúa Tể phù ấn xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn rồi đột nhiên bị bóp nát.
Ầm ầm!
Lực lượng toàn thân lóe lên, khí tức đột nhiên xảy ra biến hóa.
- Chúa Tể phù ấn? Ngươi lại có vật này?
Đầu người Mặc Nghiêu thấy biến hóa trên người hắn, sắc mặt vốn bình tĩnh lập tức thay đổi.
- Hiện tại mới biết cũng đã chậm... Tất cả đều chết đi cho ta!
Chúa Tể phù ấn bốc cháy, thực lực của Nhiếp Vân xảy ra biến hóa long trời lở đất, Thiên Tâm đằng cũng giống như có được vật đại bổ, lần nữa dài thêm vài nhánh dây leo. Những dây leo giống như rắn nước đột nhiên bắn về phía những đệ tử khác.
Những đệ tử này thực lực cũng không yếu, tuy rằng không sành bằng Minh Thừa, thế nhưng cũng không yếu hơn người Cổ Tiêu chút nào.
Trước đó Nhiếp Vân một lòng muốn giết Minh Thừa, không lo nổi tới đám người này. Hiện tại dây leo giống như xúc tu của bạch tuộc, sưu sưu vài cái đã phong tỏa toàn bộ không gian chung quanh.
Phanh phanh phanh phanh!
Bản thân những đệ tử này vốn đã không phải là đối thủ của Thiên Tâm đằng. Lúc này lại có Nhiếp Vân sử dụng Chúa Tể phù ấn rồi thiêu đốt. Uy lực càng thêm mạnh mẽ, trong thời gian nháy mắt đã thôn phệ sạch sẽ lực lượng của những đệ tử này. Từng người nhanh chóng biến thành thây khô.
- Chết!
Sau khi nuốt chửng sạch sẽ những người này, uy lực của Thiên Tâm đằng lần nữ gia tăng thêm một tia. Bàn tay của Nhiếp Vân lăng không bổ xuống, vụ khí của đầu người bao phủ Minh Thừa trước đó lập tức bị xé rách, dây leo bên ngoài nhanh chóng chui vào bên trong.
- Hả... Không nên...
Không nghĩ tới Nhiếp Vân trước mắt chẳng những có Chúa Tể phù ấn, hơn nữa lại còn quả quyết thi triển như vậy, Minh Thừa sợ tới mức lên tiếng rống to.
Bất quá hiện tại cho dù rống to tới đâu cũng không có tác dụng. Một cái dây leo đã dọc theo cổ họng của hắn rồi chui vào bên trong. Không tới một cái hô hấp, ngay cả tiếng hét cũng không thốt lên được, thi thể lập tức đổ ập xuống mặt đất.
Sưu sưu sưu sưu!
Nuốt chửng Minh Thừa, Thiên Tâm đằng lần nữa tăng trưởng, thực lực không ngờ lại đạt đến Hai ngàn bảy trăm bảy mươi đầu đại đạo. Dây leo múa may trên không trung, khiến cho không gian vang vọng từng đợt.
- Không... Ngươi dám giết người của ta, ta muốn ngươi phải chết...
Không nghĩ tới Nhiếp Vân quả quyết như vậy, sau khi thiêu đốt Chúa Tể phù ấn, chưa tới hai hô hấp đã đánh chết tất cả mọi người. Cái đầu người nọ rống lên một tiếng, lần nữa phun ra vụ khí công kích.
Vụ khí tạo thành kiếm quang so với vừa rồi còn có uy lực lớn hơn, đâm thẳng tới yết hầu của Nhiếp Vân.
- Hừ!
-
Nhiếp Vân dung hợp Chúa Tể phù ấn không còn sợ cỗ lực lượng này nữa, ngón tay đột nhiên bắn ra, một đám hỏa diễm thiêu đốt bắn về phía trước.
Ầm ầm!
Hỏa diễm trong nháy mắt đã thiêu đốt đầu người vào bên trong, tiếng vang khiến cho người ta không rét mà run đùng đùng vang vọng. Ý niệm của Mặc Nghiêu ở trong hỏa diễm liên tục giãy dụa, rít gào.
- Ngươi dám giết ta, ta thề sẽ không bỏ qua cho ngươi...
Tuy rằng thực lực bản tôn hắn rất là lợi hại, thế nhưng đây cũng chỉ là một đạo ý niệm. Đối mặt với Nhiếp Vân thi triển Chúa Tể phù ấn làm sao có khả năng là đối thủ. Trong tiếng kêu thảm mang theo oán độc nồng đậm, dưới diễm hỏa thiêu đốt không ngừng bị thu nhỏ lại, từ từ bị hòa tan.
- Thu!
Một tay liên tục phun ra diễm hỏa, thiêu đốt đầu người. Bởi vì biết thời gian không còn nhiều cho nên tay còn lại của Nhiếp Vân lăng không đánh về phía Phong Cấm thạch bi.
Sưu sưu!
Lực lượng hung mãnh trùng kích mà vào, bia đá không có chút lực phản kháng nào thì đã bị hắn trong nháy mắt thu vào trong nạp vật đan điền.
- Đáng chết, dám đánh giết đám người Minh Thừa, đánh chết phân thân của ta. Nhiếp Vân, Cổ Tiêu, ta sẽ khiến cho người Quy Khư hải các ngươi tử vong toàn bộ, không chừa một ai.
Vừa lấy đi bia đá, trên bầu trời đã vang vọng tiếng rít gào, không gian lập tức vỡ vụn, một bóng người từ đằng xa phá không đánh tới.
Bóng người này hai mắt đỏ như máu, giống cái đầu người đã thiêu đốt như đúc, chỉ có điều bên trong hai mắt đỏ ngầu mang theo sát ý nồng đậm.
- Không chừa một ai sao? Trước tiên phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào đã!
Trong tiếng hừ nhẹ, hỏa diễm thiêu đốt đầu người của Nhiếp Vân đột nhiên gia tăng. Thanh âm như khối băng rơi vào chảo dầu vang vọng. Đầu người này ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra thì đã bị triệt để thiêu đốt sạch sẽ...
Nếu ý niệm của Mặc Nghiêu biến ảo đầu người ở chỗ này. Như vậy bản tôn của hắn ta nhất định sẽ biết tất cả tình huống xảy ra ở đây. Một khi đã trở mặt, như vậy cũng không cần thiết phải làm người tốt lành làm gì.
Nhiếp Vân không phải là người thiện nam tín nữ gì. Trải qua ba vạn năm tích lũy cùng với chuyện của Đạm Đài Lăng Nguyệt khiến cho tâm tư của hắn trầm ổn hơn không ít. Không có như trước đây nữa. Vì lẽ đó, sau khi tới Tà Nguyệt Chí tôn vực
hắn vẫn duy trì vẻ rất biết điều. Thế nhưng như vậy cũng không có nghĩa là hắn đã mất đi vẻ thô bạo và hào khí trước kia. Nếu như thật sự ra tay, hắn vẫn là huyết ngục Ma tôn trước đây, chó gà không tha, không cho đối phương một chút thời gian nào.
Chương trước Chương tiếp
Loading...