Vô Tận Đan Điền
Chương 2067: Nghịch chuyển thời gian
- Những bí tịch này có một ít là ta tự mình suy diễn, cũng có một chút là ngoài ý muốn lấy được. Bên trong bao hàm phương pháp, trình tự tu luyện từ Tiên Quân tới Tru Thiên cảnh. Sau khi xem xong, khắc ở trong đầu, không nên tản ta ngoài. Bằng không sẽ khiến cho Thiên Địa Lục Đạo có rung chuyển không đáng có!
Nhiếp Vân lần nữa bắn ra, ném ra một đống bí tịch.
Từ Tiên Quân đột phá tới Xích Thiên Kính, thậm chí là tới Tru Thiên cảnh đều có, tất cả bí tịch tạo thành một hệ thống nghiêm ngặt.
Loại vật này ở trong Tà Nguyệt Chí tôn vực đều là bảo bối cực kỳ quan trọng, huống chi là ở nơi này. Một khi để cho một ít người lòng dạ khó lường đạt được. Nhất định sẽ khuấy động phong vân, làm toàn bộ thế giới huyên náo, không có một ngày yên bình.
Cho nên, Nhiếp Vân không thể không nhắn nhủ một câu.
Tuy rằng bằng vào thực lực của hắn có thể trấn áp tất cả. Nhưng mà Thiên Địa Lục Đạo lại quá mức yếu kém, nếu như bởi vậy mà khiến cho Thiên đạo màLăng Nguyệt hình thành mất đi, khi đó có thương tâm cũng không còn kịp.
- Như vậy đi, ta sẽ kiến tạo một cung điện chuyên để những bí tịch này ở trên Cửu Tiêu Cửu Trọng Thiên. Chỉ có nhân tài đạt được tán thành thì mới có thể đi vào đọc, ngươi cảm thấy thế nào?
Tiêu Nhiên nói.
Những năm này hắn chủ trì tất cả mọi thứ trong Thiên Địa Lục Đạo, đối với mấy chuyện này rất là rõ ràng.
- Được, đây là ý kiến hay. Như vậy đi, so với việc kiến tạo cung điện còn không bằng làm một tiểu thế giới, người đạt tới cấp bậc cao trong Thiên Địa Lục Đạo, sau khi đạt tới thực lực nhất định, phẩm hạnh tốt có thể tự động được triệu hoán vào trong. Tu luyện công pháp cao cấp hơn, như vậy thực lực có thể tăng càng mạnh hơn nữa!
Nhiếp Vân trầm tư một chút rồi nói.
- Tiểu thế giới?
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Nghe hắn nói như vậy có lẽ là định sáng chế một thế giới cao cấp cùng loại với Thiên Địa Lục Đạo! Đây tuyệt đối là chuyện mà bọn hắn không dám tượng tượng ra.
- Hiện tại đi tìm thế giới khác cũng là chuyện không thực tế, bất quá trong thời không loạn lưu có không ít thời không lung khu. Lôi tất cả những thứ này ra, cô đọng thành một tiểu thế giới nhỏ hơn so với Thiên Địa Lục Đạo vẫn là chuyện rất đơn giản a!
Nghĩ tới là làm, bàn tay Nhiếp Vân khẽ lật, một khỏa Chúa Tể ấn phù lập tức thiêu đốt trong người. Cả người hắn giống như lập tức biến thành Chúa Tể duy nhất ở trong thiên địa, bàn tay nhẹ nhàng chộp một trảo.
Phàm giới, vách ngăn của Thiên Địa Lục Đạo ở trước mặt hắn hiện lên không sót lại một chút gì. Vô số thời không lung khu bên trong thời không loạn lưu đều bị hắn nắm vào trong tay, dần dần hội tụ thành một thế giới cực lớn.
Trước khi mở Thiên Địa Lục Đạo, bằng vào rất nhiều thủ đoạn là hắn có thể khôi phục Nho giới, Phật giới. Bây giờ thực lực càng mạnh hơn nữa, lại phối hợp với Chúa Tể ấn phù, chỉ cần một cái lật tay là có thể khiến cho thế giới không ngừng sinh diệt. Khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Một lát sau, một tiểu thế giới xuất hiện ở trước mặt mọi người, cắm rễ vào bên trong Hỗn Độn, chậm rãi hấp thu lực lượng bên trong Hỗn Độn hải dương, làm lớn mạnh bản thân mình.
Tính ổn định của không gian trong tiểu thế giới này viễn siêu Thiên Địa Lục Đạo, mọi người vừa tiến vào bên trong thì lập tức cảm thấy áp chế vốn có trong người rục rịch, dường như tùy thời đều có thể đột phá.
- Được rồi, mọi người tu luyện ở chỗ này đi! Ta đi thử xem có thể phục sinh Nguyệt Nhi hay không!
Sau khi tạo ra tiểu thế giới này, cũng đem mọi người vào bên trong, Nhiếp Vân nói một câu rồi sải bước đi ra.
Căn cứ vào lời lão giả thư tịch nói, muốn phục sinh Đạm Đài Lăng Nguyệt, nhất định phải nghịch chuyển toàn bộ thời gian của Thiên Địa Lục Đạo.
Thời gian huyền bí vô cùng, cho dù là hắn hiện tại cũng không dám đơn giản đụng vào. Bởi vì chỉ cần có chút không cẩn thận, không gian sẽ sụp đổ, làm cho một thế giới triệt để vỡ vụn. Chính bởi vì như vậy cho nên hắn mới không sốt ruột ra tay, mà là tạo ra một thế giới mới, dàn xếp xong thân hữu, lúc này mới lại chuẩn bị bắt đầu động thủ.
- Nhiếp Vân, đợi một chút..
Vừa đi ra khỏi tiểu thế giới thì chợt nghe sau lưng có một đạo thanh âm vang lên, Lạc Khuynh Thành đang đuổi theo sau lưng hắn.
- Làm sao vậy?
Nhiếp Vân có chút kinh ngạc.
- Có phải chàng không có... Không có nắm chắc phục sinh Nguyệt Nhi tỷ tỷ hay không?
Lạc Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào hai mắt của hắn.
- Không có, chỉ là có chút khẩn trương mà thôi!
Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười cười.
Thật sự là hắn rất khẩn trương, hắn sợ mình không có cách nào phục sinh được nàng. Sợ lúc gặp lại nàng không biết mình, biến thành một người xa lạ...
Loại cảm xúc hỗn loạn này vốn hắn tưởng rằng bản thân đã che dấu vô cùng tốt, thế nhưng không nghĩ rằng vẫn bị Lạc Khuynh Thành nhìn ra được.
- Có phải chàng có chuyện gì chưa nói đúng không? Nguyệt Nhi tỷ tỷ có thể phục sinh là tâm nguyện lớn nhất của chàng, sao lại phải khẩn trương cơ chứ?
Lạc Khuynh Thành nói.
- Muốn phục sinh cần nghịch chuyển thời gian...
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ mang kiên định của nàng, Nhiếp Vân biết rõ nếu như mình không nói rõ ràng, nhất định đối phương sẽ kiên trì tới cùng. Hắn lắc đầu đem lới mà lão giả thư tịch nói với hắn ra nói lại một lần cho nàng nghe.
- Ý chàng là... Cho dù Nguyệt Nhi tỷ tỷ có được phục sinh thì cũng không còn nhận biết chàng nữa?
Sắc mặt Lạc Khuynh Thành có chút khó coi.
- Đúng vậy!
Nhiếp Vân gật gật đầu.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Chàng...
Lạc Khuynh Thành muốn nói một ít lời an ủi, thế nhưng nàng lại phát hiện ra mình không thể mở miệng ra được.
Tuy rằng nàng rất ưa thích nam nhân trước mắt này, cam nguyện chờ đợi hắn cả đời. Thế nhưng nàng vẫn hắn vui vẻ khoái hoạt chứ không phải như bây giờ. Thiên tân vạn khổ mới phục sinh được người thương. Thế nhưng đối phương lại không nhận ra được hắn... Chuyện này thống khổ biết bao nhiêu cơ chứ?
- Cho nên ta do dự, không biết bản thân phải làm sao bây giờ!
Nhiếp Vân thở dài một hơi rồi nói.
- Kỳ thật... Chàng không cần phải lo lắng, tình cảm khắc cốt ghi tâm không phải nói quên là quên sạch. Cho dù Nguyệt Nhi tỷ tỷ khôi phục lại thời điểm không biết chàng, nhưng mà chỉ cần để cho tỷ ấy nhìn thấy chàng, ta tin rằng hai người vẫn có thể một lần nữa ở cùng một chỗ.
Một lát sau, Lạc Khuynh Thành kiên định nói một câu.
Nhiếp Vân lần nữa bắn ra, ném ra một đống bí tịch.
Từ Tiên Quân đột phá tới Xích Thiên Kính, thậm chí là tới Tru Thiên cảnh đều có, tất cả bí tịch tạo thành một hệ thống nghiêm ngặt.
Loại vật này ở trong Tà Nguyệt Chí tôn vực đều là bảo bối cực kỳ quan trọng, huống chi là ở nơi này. Một khi để cho một ít người lòng dạ khó lường đạt được. Nhất định sẽ khuấy động phong vân, làm toàn bộ thế giới huyên náo, không có một ngày yên bình.
Cho nên, Nhiếp Vân không thể không nhắn nhủ một câu.
Tuy rằng bằng vào thực lực của hắn có thể trấn áp tất cả. Nhưng mà Thiên Địa Lục Đạo lại quá mức yếu kém, nếu như bởi vậy mà khiến cho Thiên đạo màLăng Nguyệt hình thành mất đi, khi đó có thương tâm cũng không còn kịp.
- Như vậy đi, ta sẽ kiến tạo một cung điện chuyên để những bí tịch này ở trên Cửu Tiêu Cửu Trọng Thiên. Chỉ có nhân tài đạt được tán thành thì mới có thể đi vào đọc, ngươi cảm thấy thế nào?
Tiêu Nhiên nói.
Những năm này hắn chủ trì tất cả mọi thứ trong Thiên Địa Lục Đạo, đối với mấy chuyện này rất là rõ ràng.
- Được, đây là ý kiến hay. Như vậy đi, so với việc kiến tạo cung điện còn không bằng làm một tiểu thế giới, người đạt tới cấp bậc cao trong Thiên Địa Lục Đạo, sau khi đạt tới thực lực nhất định, phẩm hạnh tốt có thể tự động được triệu hoán vào trong. Tu luyện công pháp cao cấp hơn, như vậy thực lực có thể tăng càng mạnh hơn nữa!
Nhiếp Vân trầm tư một chút rồi nói.
- Tiểu thế giới?
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Nghe hắn nói như vậy có lẽ là định sáng chế một thế giới cao cấp cùng loại với Thiên Địa Lục Đạo! Đây tuyệt đối là chuyện mà bọn hắn không dám tượng tượng ra.
- Hiện tại đi tìm thế giới khác cũng là chuyện không thực tế, bất quá trong thời không loạn lưu có không ít thời không lung khu. Lôi tất cả những thứ này ra, cô đọng thành một tiểu thế giới nhỏ hơn so với Thiên Địa Lục Đạo vẫn là chuyện rất đơn giản a!
Nghĩ tới là làm, bàn tay Nhiếp Vân khẽ lật, một khỏa Chúa Tể ấn phù lập tức thiêu đốt trong người. Cả người hắn giống như lập tức biến thành Chúa Tể duy nhất ở trong thiên địa, bàn tay nhẹ nhàng chộp một trảo.
Phàm giới, vách ngăn của Thiên Địa Lục Đạo ở trước mặt hắn hiện lên không sót lại một chút gì. Vô số thời không lung khu bên trong thời không loạn lưu đều bị hắn nắm vào trong tay, dần dần hội tụ thành một thế giới cực lớn.
Trước khi mở Thiên Địa Lục Đạo, bằng vào rất nhiều thủ đoạn là hắn có thể khôi phục Nho giới, Phật giới. Bây giờ thực lực càng mạnh hơn nữa, lại phối hợp với Chúa Tể ấn phù, chỉ cần một cái lật tay là có thể khiến cho thế giới không ngừng sinh diệt. Khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Một lát sau, một tiểu thế giới xuất hiện ở trước mặt mọi người, cắm rễ vào bên trong Hỗn Độn, chậm rãi hấp thu lực lượng bên trong Hỗn Độn hải dương, làm lớn mạnh bản thân mình.
Tính ổn định của không gian trong tiểu thế giới này viễn siêu Thiên Địa Lục Đạo, mọi người vừa tiến vào bên trong thì lập tức cảm thấy áp chế vốn có trong người rục rịch, dường như tùy thời đều có thể đột phá.
- Được rồi, mọi người tu luyện ở chỗ này đi! Ta đi thử xem có thể phục sinh Nguyệt Nhi hay không!
Sau khi tạo ra tiểu thế giới này, cũng đem mọi người vào bên trong, Nhiếp Vân nói một câu rồi sải bước đi ra.
Căn cứ vào lời lão giả thư tịch nói, muốn phục sinh Đạm Đài Lăng Nguyệt, nhất định phải nghịch chuyển toàn bộ thời gian của Thiên Địa Lục Đạo.
Thời gian huyền bí vô cùng, cho dù là hắn hiện tại cũng không dám đơn giản đụng vào. Bởi vì chỉ cần có chút không cẩn thận, không gian sẽ sụp đổ, làm cho một thế giới triệt để vỡ vụn. Chính bởi vì như vậy cho nên hắn mới không sốt ruột ra tay, mà là tạo ra một thế giới mới, dàn xếp xong thân hữu, lúc này mới lại chuẩn bị bắt đầu động thủ.
- Nhiếp Vân, đợi một chút..
Vừa đi ra khỏi tiểu thế giới thì chợt nghe sau lưng có một đạo thanh âm vang lên, Lạc Khuynh Thành đang đuổi theo sau lưng hắn.
- Làm sao vậy?
Nhiếp Vân có chút kinh ngạc.
- Có phải chàng không có... Không có nắm chắc phục sinh Nguyệt Nhi tỷ tỷ hay không?
Lạc Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào hai mắt của hắn.
- Không có, chỉ là có chút khẩn trương mà thôi!
Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười cười.
Thật sự là hắn rất khẩn trương, hắn sợ mình không có cách nào phục sinh được nàng. Sợ lúc gặp lại nàng không biết mình, biến thành một người xa lạ...
Loại cảm xúc hỗn loạn này vốn hắn tưởng rằng bản thân đã che dấu vô cùng tốt, thế nhưng không nghĩ rằng vẫn bị Lạc Khuynh Thành nhìn ra được.
- Có phải chàng có chuyện gì chưa nói đúng không? Nguyệt Nhi tỷ tỷ có thể phục sinh là tâm nguyện lớn nhất của chàng, sao lại phải khẩn trương cơ chứ?
Lạc Khuynh Thành nói.
- Muốn phục sinh cần nghịch chuyển thời gian...
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ mang kiên định của nàng, Nhiếp Vân biết rõ nếu như mình không nói rõ ràng, nhất định đối phương sẽ kiên trì tới cùng. Hắn lắc đầu đem lới mà lão giả thư tịch nói với hắn ra nói lại một lần cho nàng nghe.
- Ý chàng là... Cho dù Nguyệt Nhi tỷ tỷ có được phục sinh thì cũng không còn nhận biết chàng nữa?
Sắc mặt Lạc Khuynh Thành có chút khó coi.
- Đúng vậy!
Nhiếp Vân gật gật đầu.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Chàng...
Lạc Khuynh Thành muốn nói một ít lời an ủi, thế nhưng nàng lại phát hiện ra mình không thể mở miệng ra được.
Tuy rằng nàng rất ưa thích nam nhân trước mắt này, cam nguyện chờ đợi hắn cả đời. Thế nhưng nàng vẫn hắn vui vẻ khoái hoạt chứ không phải như bây giờ. Thiên tân vạn khổ mới phục sinh được người thương. Thế nhưng đối phương lại không nhận ra được hắn... Chuyện này thống khổ biết bao nhiêu cơ chứ?
- Cho nên ta do dự, không biết bản thân phải làm sao bây giờ!
Nhiếp Vân thở dài một hơi rồi nói.
- Kỳ thật... Chàng không cần phải lo lắng, tình cảm khắc cốt ghi tâm không phải nói quên là quên sạch. Cho dù Nguyệt Nhi tỷ tỷ khôi phục lại thời điểm không biết chàng, nhưng mà chỉ cần để cho tỷ ấy nhìn thấy chàng, ta tin rằng hai người vẫn có thể một lần nữa ở cùng một chỗ.
Một lát sau, Lạc Khuynh Thành kiên định nói một câu.