Vô Tận Đan Điền
Chương 2061: Thư tịch Chúa Tể (2)
Mà Chúa Tể ấn phù lại có hạn chế thời gian, mà thực lực đối phương lại là vô cùng... Khó trách hắn dám nói như vậy, muốn đánh chết hắn quả thực không dễ dàng a.
- Đúng vậy, ngươi sử dụng Chúa Tể ấn phù để tới đây, thực lực mạnh mẽ, ta cũng không muốn trở mặt với ngươi. Có chuyện gì cứ nói thẳng là được, chỉ cần ta có thể hoàn thành được. Nhất định ta sẽ cố gắng làm cho ngươi thỏa mãn. Bất quá, nếu như quá phận, nhất định ta sẽ không thể đồng ý được...
Lão giả này cao giọng nói, lời nói chính nghĩa vô cùng.
- Vậy sao?
Đổi lại là người bình thường, sau khi nghe được lời nói chính nghĩa của hắn, nhất định sẽ cảm thấy thái độ của đối phương thành khẩn, nhưng mà Nhiếp Vân là ai chứ? Là lão quái vật từ trong núi thây biển máu đi ra. Làm sao có thể bị đối phương dùng lời nói để lừa gạt được? Hắn nhẹ nhàng cười cười, ánh mắt lập lòe.
- Xem ra lĩnh ngộ của ngươi với Tiên âm Thiên Đạo cũng không thấp, chỉ sợ đã đạt tới cấp bậc đại thành a...
- Ngươi có ý gì? Ta nghe không hiểu... Ta thành tâm thành ý nói chuyện, ngươi đừng có tự mình đa tình...
Trong mắt lão giả hiện lên vẻ bối rối.
- Có ý gì sao? Dùng lời nói ngăn chặn ta, kỳ thật đang bố trí các loại trận pháp lợi hại. Sau đó để cho ta chủ động chui vào. Ngươi định vây khốn ta, muốn đợi lực lượng của Chúa Tể ấn phù hao hết rồi sẽ giết chết ta sao? Nếu như ngươi nghĩ như vậy thì sai rồi!
Khóe miệng Nhiếp Vân nhếc lên, bàn tay mạnh mẽ chộp về phía trước.
Ầm ầm!
Thiên Địa lập tức tối om, phong tỏa không gian chung quanh do những hàng văn tự nhỏ tạo thành dưới một chưởng của hắn lập tức uốn éo lại.
- A...
Liên tiếp có mấy tiếng kêu thảm vang lên. Ở một đầu khác của đám dây nhỏ văn tự, mấy chục đầu Thư yêu do thư tịch hình thành bị một trảo của hắn nhấc lên. Trực tiếp biến thành thịt vụn.
Những cái dây nhỏ này không biết được làm từ cái gì. Lại chắc chắn dị thường, cho dù bằng vào thực lực của hắn bây giờ cũng khó có thể kéo đứt, nếu như không phải vừa vặn hắn có được thiên phú Thiên nhãn hơn nữa trời sinh cảnh giác. Một khi chậm trễ hơn một chút thì đám nhỏ này sẽ tạo thành lưới đánh cá. Khi đó cho dù có lực lượng do Chúa Tể phù ấn mang tới cũng khó có khả năng giãy giụa thoát ra ngoài.
- Ngươi muốn chết...
Bị vạch trần ý định thực sự, lão giả này gào thét một tiếng, trong tiếng gào thét, đồng thời đánh ra một quyền.
Ba ngàn đại đạo hình thành một vòng tròn trước mặt nó, sau đó vọt về phía Nhiếp Vân.
Tuy rằng nó không phải là cường giả cấp bậc Chúa Tể, Tam Thiên Đại Đạo viên mãn. Thế nhưng dù sao cũng là thư tịch mà cường giả Chúa Tể lưu lại. Bản thân đã mang theo ý niệm cấp bậc Chúa Tể, nhẹ nhàng khẽ động thì thời không đã bị phá vỡ, giống như song lớn bị lật úp vậy.
- Lợi hại!
Vẻ mặt Nhiếp Vân vô cùng ngưng trọng, miệng cảm thán một tiếng, lại tiến về phía trước một bước. Ngón tay xẹt qua không trung, lập tức, lấy hắn làm trung tâm, phương viên mấy chục dặm chung quanh như biến thành lãnh địa tư nhân của hắn. Pháp tắc không gian thay đổi, công kích ẩn chứa trong đó tất cả đều nằm trong một ý niệm của hắn.
- Cái gì?
Lão giả này không ngờ tới Nhiếp Vân lại lợi hại như thế, hắn hoảng sợ không thôi. Thân thể tung bay, nhanh chóng chạy trốn ra ngoài, nhảy ra khỏi phạm vi khống chế của Nhiếp Vân, thân thể nhoáng lên, một cỗ ý niệm đặc thù lăng không đánh xuống, đâm thẳng vào trong đầu Nhiếp Vân.
Đây là lực lượng tinh thần mà cường giả Chúa Tể lưu lại, giống như trường kiếm sắc bén, phá không mà tới. Giống như chặt đứt gông cùm thời gian và không gian, bắn thẳng về phía mi tâm của Nhiếp Vân.
- Ngươi có ý niệm Chúa Tể, chẳng lẽ khinh ta không có hay sao? Thiên Huyền điện, ngăn cản!
Thấy đối phương không ngờ lại bắn ra công kích như vậy. Nhiếp Vân nhướng mày, trong tiếng cười lạnh, tinh thần hắn khẽ động, một cung điện cao lớn xuất hiện ở chỗ mi tâm của hắn
Chính là Thiên Huyền điện!
Thiên Huyền điện chính là thứ do Thiên Huyền lão nhân, cường giả Chúa Tể kiến tạo mà thành. Nó vừa xuất hiện thì ba chữ to Thiên Huyền điện do Thiên Huyền lão nhân viết đã phóng ra uy áp cường đại. Va chạm với lực lượng tinh thần của đối phương một cái. Sau đó cả hai đồng thời biến mất trong hư không.
Đều là cường giả cấp bậc Chúa Tể, cũng lĩnh ngộ Tam Thiên Đại Đạo, không có ai mạnh ai yếu, nếu như chính thức so sánh, kỳ thật cũng không sai biệt lắm là bao.
Quyển thư tịch này không biết là do vị cường giả Chúa Tể nào lưu lại, nhưng mà cho dù vị cường giả này tự mình giá lâm thì cũng không làm gì được Thiên Huyền lão nhân! Vì vậy hai cỗ ý niệm giao phong, cũng không có bên nào chiếm được thượng phong.
- Tới cho ta!
Giao phong ý niệm cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Nhiếp Vân nhìn thấy Huyền điện ngăn cản công kích của đối phương, hai hàng lông mày nhướng lên, hàn mang trong mắt bắn ra, bàn tay mạnh mẽ chộp về phía trước một trảo.
Lần này, hắn dùng toàn bộ lực lượng cùng với cảm ngộ gần đây đối với Tà Nguyệt Chí tôn vực, còn có cảm ngộ về Hỗn Độn. Cho nên vừa mới ra tay thì Thiên Địa đã sụp đổ, nhật nguyệt vô quang.
Sưu Sưu!
Lão giả thư tịch kia ngay cả chạy trốn cũng không kịp thì đã bị một trảo của hắn chộp vào trong lòng bàn tay.
- Đừng giết ta...
Bị Nhiếp Vân bắt, lão giả thư tịch lập tức biến trở về nguyên hình vốn có
Đây là một bản thư tịch không tính là quá nặng nề, bên trên có chữ viết do cường giả cấp bậc Chúa Tể tự tay lưu lại, tổng cộng chỉ có vài chục chữ. Thế nhưng vài chục chữ này lại đại biểu cho đại đạo viên mãn, ẩn chứa toàn bộ lực lượng cực hạn. Toàn bộ chữ viết no đủ mà tinh thuần, quang mang đại thịnh.
- Không giết ngươi? Không giết ngươi cũng được, ta hỏi ngươi cái gì thì ngươi phải cẩn thận trả lời ta cái đó. Chỉ cần như vậy mà thôi!
Tiện tay phân cách không gian ra, tạo thành một không gian độc lập. Nhiếp Vân buông lão giả thư tịch này ra, khiến cho hắn lần nữa biến trở về bộ dáng như lão giả. Lúc này hắn mới nhàn nhạt hỏi.
- Được, chỉ cần ta biết rõ, nhất định sẽ không biết không nói, biết gì nói nấy, không có lừa gạt...
Thấy động tác của hắn, lão giả thư tịch biết rõ mình không còn biện pháp đào tẩu, người ở phía ngoài cũng không có biện pháp cứu viện hắn. Cho nên lúc này hắn mới uể oải gật đầu.
- Rất tốt!
Thông qua Thiên Nhĩ sư, thiên phú Thiên Nhãn sư, Nhiếp Vân đã có thể đơn giản phân biệt ra lời nói của đối phương không có ý qua loa. Lúc này hắn mới thở ra một hơi, cố nén sự kích động trong lòng mà hỏi:
- Đúng vậy, ngươi sử dụng Chúa Tể ấn phù để tới đây, thực lực mạnh mẽ, ta cũng không muốn trở mặt với ngươi. Có chuyện gì cứ nói thẳng là được, chỉ cần ta có thể hoàn thành được. Nhất định ta sẽ cố gắng làm cho ngươi thỏa mãn. Bất quá, nếu như quá phận, nhất định ta sẽ không thể đồng ý được...
Lão giả này cao giọng nói, lời nói chính nghĩa vô cùng.
- Vậy sao?
Đổi lại là người bình thường, sau khi nghe được lời nói chính nghĩa của hắn, nhất định sẽ cảm thấy thái độ của đối phương thành khẩn, nhưng mà Nhiếp Vân là ai chứ? Là lão quái vật từ trong núi thây biển máu đi ra. Làm sao có thể bị đối phương dùng lời nói để lừa gạt được? Hắn nhẹ nhàng cười cười, ánh mắt lập lòe.
- Xem ra lĩnh ngộ của ngươi với Tiên âm Thiên Đạo cũng không thấp, chỉ sợ đã đạt tới cấp bậc đại thành a...
- Ngươi có ý gì? Ta nghe không hiểu... Ta thành tâm thành ý nói chuyện, ngươi đừng có tự mình đa tình...
Trong mắt lão giả hiện lên vẻ bối rối.
- Có ý gì sao? Dùng lời nói ngăn chặn ta, kỳ thật đang bố trí các loại trận pháp lợi hại. Sau đó để cho ta chủ động chui vào. Ngươi định vây khốn ta, muốn đợi lực lượng của Chúa Tể ấn phù hao hết rồi sẽ giết chết ta sao? Nếu như ngươi nghĩ như vậy thì sai rồi!
Khóe miệng Nhiếp Vân nhếc lên, bàn tay mạnh mẽ chộp về phía trước.
Ầm ầm!
Thiên Địa lập tức tối om, phong tỏa không gian chung quanh do những hàng văn tự nhỏ tạo thành dưới một chưởng của hắn lập tức uốn éo lại.
- A...
Liên tiếp có mấy tiếng kêu thảm vang lên. Ở một đầu khác của đám dây nhỏ văn tự, mấy chục đầu Thư yêu do thư tịch hình thành bị một trảo của hắn nhấc lên. Trực tiếp biến thành thịt vụn.
Những cái dây nhỏ này không biết được làm từ cái gì. Lại chắc chắn dị thường, cho dù bằng vào thực lực của hắn bây giờ cũng khó có thể kéo đứt, nếu như không phải vừa vặn hắn có được thiên phú Thiên nhãn hơn nữa trời sinh cảnh giác. Một khi chậm trễ hơn một chút thì đám nhỏ này sẽ tạo thành lưới đánh cá. Khi đó cho dù có lực lượng do Chúa Tể phù ấn mang tới cũng khó có khả năng giãy giụa thoát ra ngoài.
- Ngươi muốn chết...
Bị vạch trần ý định thực sự, lão giả này gào thét một tiếng, trong tiếng gào thét, đồng thời đánh ra một quyền.
Ba ngàn đại đạo hình thành một vòng tròn trước mặt nó, sau đó vọt về phía Nhiếp Vân.
Tuy rằng nó không phải là cường giả cấp bậc Chúa Tể, Tam Thiên Đại Đạo viên mãn. Thế nhưng dù sao cũng là thư tịch mà cường giả Chúa Tể lưu lại. Bản thân đã mang theo ý niệm cấp bậc Chúa Tể, nhẹ nhàng khẽ động thì thời không đã bị phá vỡ, giống như song lớn bị lật úp vậy.
- Lợi hại!
Vẻ mặt Nhiếp Vân vô cùng ngưng trọng, miệng cảm thán một tiếng, lại tiến về phía trước một bước. Ngón tay xẹt qua không trung, lập tức, lấy hắn làm trung tâm, phương viên mấy chục dặm chung quanh như biến thành lãnh địa tư nhân của hắn. Pháp tắc không gian thay đổi, công kích ẩn chứa trong đó tất cả đều nằm trong một ý niệm của hắn.
- Cái gì?
Lão giả này không ngờ tới Nhiếp Vân lại lợi hại như thế, hắn hoảng sợ không thôi. Thân thể tung bay, nhanh chóng chạy trốn ra ngoài, nhảy ra khỏi phạm vi khống chế của Nhiếp Vân, thân thể nhoáng lên, một cỗ ý niệm đặc thù lăng không đánh xuống, đâm thẳng vào trong đầu Nhiếp Vân.
Đây là lực lượng tinh thần mà cường giả Chúa Tể lưu lại, giống như trường kiếm sắc bén, phá không mà tới. Giống như chặt đứt gông cùm thời gian và không gian, bắn thẳng về phía mi tâm của Nhiếp Vân.
- Ngươi có ý niệm Chúa Tể, chẳng lẽ khinh ta không có hay sao? Thiên Huyền điện, ngăn cản!
Thấy đối phương không ngờ lại bắn ra công kích như vậy. Nhiếp Vân nhướng mày, trong tiếng cười lạnh, tinh thần hắn khẽ động, một cung điện cao lớn xuất hiện ở chỗ mi tâm của hắn
Chính là Thiên Huyền điện!
Thiên Huyền điện chính là thứ do Thiên Huyền lão nhân, cường giả Chúa Tể kiến tạo mà thành. Nó vừa xuất hiện thì ba chữ to Thiên Huyền điện do Thiên Huyền lão nhân viết đã phóng ra uy áp cường đại. Va chạm với lực lượng tinh thần của đối phương một cái. Sau đó cả hai đồng thời biến mất trong hư không.
Đều là cường giả cấp bậc Chúa Tể, cũng lĩnh ngộ Tam Thiên Đại Đạo, không có ai mạnh ai yếu, nếu như chính thức so sánh, kỳ thật cũng không sai biệt lắm là bao.
Quyển thư tịch này không biết là do vị cường giả Chúa Tể nào lưu lại, nhưng mà cho dù vị cường giả này tự mình giá lâm thì cũng không làm gì được Thiên Huyền lão nhân! Vì vậy hai cỗ ý niệm giao phong, cũng không có bên nào chiếm được thượng phong.
- Tới cho ta!
Giao phong ý niệm cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Nhiếp Vân nhìn thấy Huyền điện ngăn cản công kích của đối phương, hai hàng lông mày nhướng lên, hàn mang trong mắt bắn ra, bàn tay mạnh mẽ chộp về phía trước một trảo.
Lần này, hắn dùng toàn bộ lực lượng cùng với cảm ngộ gần đây đối với Tà Nguyệt Chí tôn vực, còn có cảm ngộ về Hỗn Độn. Cho nên vừa mới ra tay thì Thiên Địa đã sụp đổ, nhật nguyệt vô quang.
Sưu Sưu!
Lão giả thư tịch kia ngay cả chạy trốn cũng không kịp thì đã bị một trảo của hắn chộp vào trong lòng bàn tay.
- Đừng giết ta...
Bị Nhiếp Vân bắt, lão giả thư tịch lập tức biến trở về nguyên hình vốn có
Đây là một bản thư tịch không tính là quá nặng nề, bên trên có chữ viết do cường giả cấp bậc Chúa Tể tự tay lưu lại, tổng cộng chỉ có vài chục chữ. Thế nhưng vài chục chữ này lại đại biểu cho đại đạo viên mãn, ẩn chứa toàn bộ lực lượng cực hạn. Toàn bộ chữ viết no đủ mà tinh thuần, quang mang đại thịnh.
- Không giết ngươi? Không giết ngươi cũng được, ta hỏi ngươi cái gì thì ngươi phải cẩn thận trả lời ta cái đó. Chỉ cần như vậy mà thôi!
Tiện tay phân cách không gian ra, tạo thành một không gian độc lập. Nhiếp Vân buông lão giả thư tịch này ra, khiến cho hắn lần nữa biến trở về bộ dáng như lão giả. Lúc này hắn mới nhàn nhạt hỏi.
- Được, chỉ cần ta biết rõ, nhất định sẽ không biết không nói, biết gì nói nấy, không có lừa gạt...
Thấy động tác của hắn, lão giả thư tịch biết rõ mình không còn biện pháp đào tẩu, người ở phía ngoài cũng không có biện pháp cứu viện hắn. Cho nên lúc này hắn mới uể oải gật đầu.
- Rất tốt!
Thông qua Thiên Nhĩ sư, thiên phú Thiên Nhãn sư, Nhiếp Vân đã có thể đơn giản phân biệt ra lời nói của đối phương không có ý qua loa. Lúc này hắn mới thở ra một hơi, cố nén sự kích động trong lòng mà hỏi: