Vô Tận Đan Điền
Chương 2047: Âm thầm nhường cho
- Nhiếp Vân “sư huynh” nói gì vậy chứ, đồng môn luận bàn mà thôi, sao sẽ tồn tại lấy lớn hiếp nhỏ! Như thế nào, ngươi không phải sợ sư đệ chiến thắng, mới không muốn tỷ thí với ta chứ!
- Ai, nếu đồng môn luận bàn, thắng bại tự nhiên là chuyện thường của binh gia, ta sao sẽ sợ thua, chỉ là sợ mình ra tay không biết nặng nhẹ, đả thương sư đệ, vậy sẽ không tốt...
Nhiếp Vân cười nói, khí định thần nhàn:
- Nếu không như vầy, ngươi trước hạ bái thiếp, sau đó dùng lễ vãn bối ước chiến, ta nhìn xem có thời gian rãnh không sẽ đáp ứng...
- Ngươi...
Da mặt Kê Huyền co giật.
...
Trên trưởng lão đài.
- Cửu Tiên trưởng lão khoa trương Nhiếp Vân như một đóa hoa, sao nhát gan như thế, không dám nghênh chiến?
Một trưởng lão nhíu mày, tựa hồ có chút nhìn không được.
Vừa rồi Nhiếp Đồng luận võ với Thượng Tuyền, để cho bọn hắn cảm thấy có chút ý tứ, vốn tưởng rằng còn có thể tiếp tục xem một hồi long tranh hổ đấu, không nghĩ đến Nhiếp Vân này ra sức khước từ, một mực kiếm cớ, căn bản không có ý tứ động thủ.
- Thực lực của Kê Huyền, ngay cả Cửu Tiên trưởng lão cũng có thể chiến một trận, Nhiếp Vân này không dám nghênh chiến cũng rất bình thường, bất quá, không dám nghênh chiến liền nói thẳng ra là được, cũng không mất mặt, đùa nghịch những thủ đoạn này, có lẽ đến tông môn thời gian quá ngắn, không có khí độ của đệ tử đại tông môn a...
Lại một trưởng lão vuốt vuốt chòm râu khẽ nói.
- Đúng vậy, được rồi, mau chấm dứt trò khôi hài này, để bớt mất mặt xấu hổ...
Một trưởng lão đứng dậy.
- Ngồi xuống!
Hắn lời còn chưa nói hết, một thanh âm uy nghiêm vang lên, tất cả xôn xao lập tức biến mất.
Ở trong chín vị trưởng lão, một lão giả râu bạc trắng ngồi ở bên trái nhất, con mắt khép hờ chậm rãi mở ra.
Nghe được thanh âm này, trưởng lão vừa đứng lên kia lần nữa ngồi xuống, trên mặt không có chút không vui nào.
- Nghiêu Nguyên trưởng lão...
Nặng nề chỉ chốc lát, một trưởng lão rốt cục nhịn không được.
Trước mắt rõ ràng là trò khôi hài, vì sao Nghiêu Nguyên trưởng lão không cho ngăn cản?
Nghiêu Nguyên trưởng lão, đứng đầu trong Quy Khư Hải thập đại trưởng lão, thực lực nghe nói sớm đã đạt tới 2900 Đại Đạo, bất quá hắn chưa bao giờ xuất thủ qua, không có người biết rõ thực lực chân chính, chỉ biết là, mặc dù tông chủ nhìn thấy hắn, thái độ cũng phải cung kính, không dám có chút vi phạm.
Thực lực, địa vị đều vô cùng tôn sùng, cho nên ở trong thập đại trưởng lão có uy danh rất lớn, đối với lời hắn nói, chín vị khác không ai dám vi phạm.
- Ai nói Nhiếp Vân kia không dám tỷ thí?
Nghiêu Nguyên trưởng lão tựa hồ dùng cái mũi nói chuyện, nhìn không thấy bờ môi khép mở, bất quá thanh âm lại vô cùng rõ ràng rơi vào trong tai mọi người.
- Bọn hắn đã thi đấu rồi, chỉ có điều... Không chỉ các ngươi, ngay cả Kê Huyền cũng không phát hiện mà thôi!
- Cái gì? Đã bắt đầu thi đấu? Chẳng lẽ những lời nói kia?
- Mặc dù những lời này có chút hương vị đấu trí so dũng, nhưng không tính là thi đấu a?
...
Mọi người nghi hoặc.
Không phải nói vài câu sao, nếu cái này là thi đấu, vậy không khỏi quá đơn giản a!
- Nói chuyện không phải trọng điểm, các ngươi nhìn kỹ ngôn ngữ, cử động, thậm chí ánh mắt của Nhiếp Vân đi!
Thấy mọi người rõ ràng không có ai nhìn ra, Nghiêu Nguyên trưởng lão nhịn không được lắc đầu, lộ vẻ tiếc hận.
- Nhìn ngôn ngữ cử động ánh mắt của hắn?
Tám vị trưởng lão khác đều rất kỳ quái, bất quá bọn hắn đối với Nghiêu Nguyên trưởng lão tin tưởng không nghi ngờ, tất cả đều nhìn sang.
Một lát sau quả nhiên nhìn ra không đúng.
Thật giống như toàn thân Nhiếp Vân này có một cổ ma lực đặc thù, không gian, khí tức chung quanh theo động tác của hắn phát ra cải biến rất nhỏ, tiếng nói của hắn như có một loại lực lượng đặc thù, kích động lấy linh hồn người, để cho người không tự chủ được dựa theo thanh âm của hắn chấn động cải biến suy nghĩ.
- Cái này...
- Quả nhiên có cổ quái...
- Thằng này là chuyện gì xảy ra? Đây là năng lực gì?
...
Thấy mọi người nhìn ra vấn đề, Nghiêu Nguyên trưởng lão vuốt vuốt chòm râu tuyết trắng:
- Nhiếp Vân này rõ ràng là không muốn làm cho Kê Huyền quá mức khó coi, cho nên khắp nơi nhường nhịn, mà Kê Huyền không biết quý trọng cơ hội! Các ngươi xem, vừa rồi hắn cố ý đưa bàn tay vỗ vào bả vai đối phương, Kê Huyền muốn trốn tránh, cuối cùng lại không trốn được!
- Nghiêu Nguyên trưởng lão không nói thật đúng là không nhìn ra, quả nhiên có vấn đề!
- Trước kia Kê Huyền chiến đấu ta cũng xem qua, tâm thái của hắn trầm ổn, dựa theo lẽ thường, đối phương chỉ nói mấy câu, hắn không nên lửa giận như vậy mới phải, nhưng bây giờ như sư tử bị trêu chọc, tùy thời có thể động thủ!
- Đúng vậy, rất rõ ràng tâm tình của hắn đã thay đổi, bị ngôn ngữ của Nhiếp Vân ảnh hưởng...
...
Những trưởng lão này đều là cao thủ trong cao thủ, được Nghiêu Nguyên trưởng lão chỉ điểm, bọn hắn lập tức hiểu được.
Nhiếp Vân này không phải kéo dài, không dám chiến đấu, mà là đã tiến nhập chiến đấu, đánh bại Kê Huyền, người sau lại cái gì cũng không biết!
Rõ ràng nhường nhịn, đối thủ còn mặt dày mày dạn xông lên...
Loại năng lực này, cho dù mấy vị trưởng lão đang ngồi, lại có mấy người có thể làm được?
Đáng sợ!
- Trận đấu này, bất luận so hay không so, đều không có gì để xem!
Con mắt của Nghiêu Nguyên trưởng lão lần nữa đóng lại.
- Vâng!
Biết rõ những cái này, minh bạch trận thi đấu này khẳng định không có bất kỳ lo lắng, mọi người không có ý tứ xem tiếp, tất cả đều đồng loạt đứng dậy, muốn rời khỏi.
Bất quá bọn hắn vừa mới khẽ động, toàn bộ Quy Khư Hải lắc lư kịch liệt, một ngọn núi cự đại đột nhiên từ chỗ sâu trong hư không hiển hiện.
Ầm ầm!
Phong minh kịch liệt, xé rách một mảng lớn hải dương ngôi sao của Quy Khư Hải, vô số cầu vồng lan tràn, lập tức bao phủ Thất Thập Nhị Phong cùng Liên Nguyệt Phong vào bên trong.
Nhiếp Vân đang cùng Kê Huyền ngôn ngữ giao phong cũng cảm nhận được biến hóa bất thình lình, vội vàng quay đầu nhìn sang.
Kê Huyền thì đồng tử co rụt lại, nắm đấm xiết chặt.
- Đệ tử hạch tâm bài vị thi đấu... Rõ ràng sớm bắt đầu?
Thất Thập Nhị Phong bài vị thi đấu, tuy một ngàn năm một lần, nhưng thời gian không phải con người định ra, mà là Quy Khư Hải căn cứ Hỗn Độn vận chuyển, Thiên Địa định ra.
Mỗi qua một ngàn năm, Quy Khư Hải sẽ tự động xuất hiện một Bài Vị Phong, tất cả đệ tử tham gia bài vị thi đấu, có đủ tư cách, sẽ tự động bị ngọn núi thu nạp qua, an bài tỷ thí đối ứng.
Dựa theo quy luật bình thường, lần bài vị thi đấu này, nhanh nhất cũng cần mấy ngày nữa mới có thể bắt đầu, tất cả mọi người không nghĩ tới, rõ ràng vào lúc này đột ngột xuất hiện, hơn nữa thanh thế to lớn như thế.
- Ai, nếu đồng môn luận bàn, thắng bại tự nhiên là chuyện thường của binh gia, ta sao sẽ sợ thua, chỉ là sợ mình ra tay không biết nặng nhẹ, đả thương sư đệ, vậy sẽ không tốt...
Nhiếp Vân cười nói, khí định thần nhàn:
- Nếu không như vầy, ngươi trước hạ bái thiếp, sau đó dùng lễ vãn bối ước chiến, ta nhìn xem có thời gian rãnh không sẽ đáp ứng...
- Ngươi...
Da mặt Kê Huyền co giật.
...
Trên trưởng lão đài.
- Cửu Tiên trưởng lão khoa trương Nhiếp Vân như một đóa hoa, sao nhát gan như thế, không dám nghênh chiến?
Một trưởng lão nhíu mày, tựa hồ có chút nhìn không được.
Vừa rồi Nhiếp Đồng luận võ với Thượng Tuyền, để cho bọn hắn cảm thấy có chút ý tứ, vốn tưởng rằng còn có thể tiếp tục xem một hồi long tranh hổ đấu, không nghĩ đến Nhiếp Vân này ra sức khước từ, một mực kiếm cớ, căn bản không có ý tứ động thủ.
- Thực lực của Kê Huyền, ngay cả Cửu Tiên trưởng lão cũng có thể chiến một trận, Nhiếp Vân này không dám nghênh chiến cũng rất bình thường, bất quá, không dám nghênh chiến liền nói thẳng ra là được, cũng không mất mặt, đùa nghịch những thủ đoạn này, có lẽ đến tông môn thời gian quá ngắn, không có khí độ của đệ tử đại tông môn a...
Lại một trưởng lão vuốt vuốt chòm râu khẽ nói.
- Đúng vậy, được rồi, mau chấm dứt trò khôi hài này, để bớt mất mặt xấu hổ...
Một trưởng lão đứng dậy.
- Ngồi xuống!
Hắn lời còn chưa nói hết, một thanh âm uy nghiêm vang lên, tất cả xôn xao lập tức biến mất.
Ở trong chín vị trưởng lão, một lão giả râu bạc trắng ngồi ở bên trái nhất, con mắt khép hờ chậm rãi mở ra.
Nghe được thanh âm này, trưởng lão vừa đứng lên kia lần nữa ngồi xuống, trên mặt không có chút không vui nào.
- Nghiêu Nguyên trưởng lão...
Nặng nề chỉ chốc lát, một trưởng lão rốt cục nhịn không được.
Trước mắt rõ ràng là trò khôi hài, vì sao Nghiêu Nguyên trưởng lão không cho ngăn cản?
Nghiêu Nguyên trưởng lão, đứng đầu trong Quy Khư Hải thập đại trưởng lão, thực lực nghe nói sớm đã đạt tới 2900 Đại Đạo, bất quá hắn chưa bao giờ xuất thủ qua, không có người biết rõ thực lực chân chính, chỉ biết là, mặc dù tông chủ nhìn thấy hắn, thái độ cũng phải cung kính, không dám có chút vi phạm.
Thực lực, địa vị đều vô cùng tôn sùng, cho nên ở trong thập đại trưởng lão có uy danh rất lớn, đối với lời hắn nói, chín vị khác không ai dám vi phạm.
- Ai nói Nhiếp Vân kia không dám tỷ thí?
Nghiêu Nguyên trưởng lão tựa hồ dùng cái mũi nói chuyện, nhìn không thấy bờ môi khép mở, bất quá thanh âm lại vô cùng rõ ràng rơi vào trong tai mọi người.
- Bọn hắn đã thi đấu rồi, chỉ có điều... Không chỉ các ngươi, ngay cả Kê Huyền cũng không phát hiện mà thôi!
- Cái gì? Đã bắt đầu thi đấu? Chẳng lẽ những lời nói kia?
- Mặc dù những lời này có chút hương vị đấu trí so dũng, nhưng không tính là thi đấu a?
...
Mọi người nghi hoặc.
Không phải nói vài câu sao, nếu cái này là thi đấu, vậy không khỏi quá đơn giản a!
- Nói chuyện không phải trọng điểm, các ngươi nhìn kỹ ngôn ngữ, cử động, thậm chí ánh mắt của Nhiếp Vân đi!
Thấy mọi người rõ ràng không có ai nhìn ra, Nghiêu Nguyên trưởng lão nhịn không được lắc đầu, lộ vẻ tiếc hận.
- Nhìn ngôn ngữ cử động ánh mắt của hắn?
Tám vị trưởng lão khác đều rất kỳ quái, bất quá bọn hắn đối với Nghiêu Nguyên trưởng lão tin tưởng không nghi ngờ, tất cả đều nhìn sang.
Một lát sau quả nhiên nhìn ra không đúng.
Thật giống như toàn thân Nhiếp Vân này có một cổ ma lực đặc thù, không gian, khí tức chung quanh theo động tác của hắn phát ra cải biến rất nhỏ, tiếng nói của hắn như có một loại lực lượng đặc thù, kích động lấy linh hồn người, để cho người không tự chủ được dựa theo thanh âm của hắn chấn động cải biến suy nghĩ.
- Cái này...
- Quả nhiên có cổ quái...
- Thằng này là chuyện gì xảy ra? Đây là năng lực gì?
...
Thấy mọi người nhìn ra vấn đề, Nghiêu Nguyên trưởng lão vuốt vuốt chòm râu tuyết trắng:
- Nhiếp Vân này rõ ràng là không muốn làm cho Kê Huyền quá mức khó coi, cho nên khắp nơi nhường nhịn, mà Kê Huyền không biết quý trọng cơ hội! Các ngươi xem, vừa rồi hắn cố ý đưa bàn tay vỗ vào bả vai đối phương, Kê Huyền muốn trốn tránh, cuối cùng lại không trốn được!
- Nghiêu Nguyên trưởng lão không nói thật đúng là không nhìn ra, quả nhiên có vấn đề!
- Trước kia Kê Huyền chiến đấu ta cũng xem qua, tâm thái của hắn trầm ổn, dựa theo lẽ thường, đối phương chỉ nói mấy câu, hắn không nên lửa giận như vậy mới phải, nhưng bây giờ như sư tử bị trêu chọc, tùy thời có thể động thủ!
- Đúng vậy, rất rõ ràng tâm tình của hắn đã thay đổi, bị ngôn ngữ của Nhiếp Vân ảnh hưởng...
...
Những trưởng lão này đều là cao thủ trong cao thủ, được Nghiêu Nguyên trưởng lão chỉ điểm, bọn hắn lập tức hiểu được.
Nhiếp Vân này không phải kéo dài, không dám chiến đấu, mà là đã tiến nhập chiến đấu, đánh bại Kê Huyền, người sau lại cái gì cũng không biết!
Rõ ràng nhường nhịn, đối thủ còn mặt dày mày dạn xông lên...
Loại năng lực này, cho dù mấy vị trưởng lão đang ngồi, lại có mấy người có thể làm được?
Đáng sợ!
- Trận đấu này, bất luận so hay không so, đều không có gì để xem!
Con mắt của Nghiêu Nguyên trưởng lão lần nữa đóng lại.
- Vâng!
Biết rõ những cái này, minh bạch trận thi đấu này khẳng định không có bất kỳ lo lắng, mọi người không có ý tứ xem tiếp, tất cả đều đồng loạt đứng dậy, muốn rời khỏi.
Bất quá bọn hắn vừa mới khẽ động, toàn bộ Quy Khư Hải lắc lư kịch liệt, một ngọn núi cự đại đột nhiên từ chỗ sâu trong hư không hiển hiện.
Ầm ầm!
Phong minh kịch liệt, xé rách một mảng lớn hải dương ngôi sao của Quy Khư Hải, vô số cầu vồng lan tràn, lập tức bao phủ Thất Thập Nhị Phong cùng Liên Nguyệt Phong vào bên trong.
Nhiếp Vân đang cùng Kê Huyền ngôn ngữ giao phong cũng cảm nhận được biến hóa bất thình lình, vội vàng quay đầu nhìn sang.
Kê Huyền thì đồng tử co rụt lại, nắm đấm xiết chặt.
- Đệ tử hạch tâm bài vị thi đấu... Rõ ràng sớm bắt đầu?
Thất Thập Nhị Phong bài vị thi đấu, tuy một ngàn năm một lần, nhưng thời gian không phải con người định ra, mà là Quy Khư Hải căn cứ Hỗn Độn vận chuyển, Thiên Địa định ra.
Mỗi qua một ngàn năm, Quy Khư Hải sẽ tự động xuất hiện một Bài Vị Phong, tất cả đệ tử tham gia bài vị thi đấu, có đủ tư cách, sẽ tự động bị ngọn núi thu nạp qua, an bài tỷ thí đối ứng.
Dựa theo quy luật bình thường, lần bài vị thi đấu này, nhanh nhất cũng cần mấy ngày nữa mới có thể bắt đầu, tất cả mọi người không nghĩ tới, rõ ràng vào lúc này đột ngột xuất hiện, hơn nữa thanh thế to lớn như thế.