Vô Tận Đan Điền
Chương 1942: Thời Không Vực (Trung)
- Mục đích? Cái này làm sao nhìn ra được? Không muốn nói thì thôi...
Sư Viện Viện tức giận ly khai.
Thấy bộ dáng của nàng, Nhiếp Vân lắc đầu.
Kỳ thật hắn mới vừa nói, đúng là phương pháp lĩnh ngộ võ kỹ cao nhất, muốn nhanh lĩnh ngộ học hội một bộ võ kỹ, nghiên cứu mục đích của người sáng tạo có thể trợ giúp tu luyện rất tốt!
Đáng tiếc, Sư Viện Viện lĩnh ngộ võ kỹ thật sự quá thấp, trước mắt còn ý thức không đến vấn đề này.
Yến hội tiến hành, Phục Lưu công tử lại phạm vi nhỏ tuyển bạt mấy lần, rốt cục xác định tám danh ngạch, theo thứ tự là: Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng, Mã Nhã công chúa, Sư Viện Viện, Phạm Trấn, Gia Luật Mạc Hư cùng hai người trẻ tuổi vừa tuyển bạt ra.
Hai người này số tuổi thật sự cũng không lớn, trên mặt hiện ra non nớt, bất quá hai con ngươi cực kỳ linh động, thoạt nhìn rất thông minh.
- Hiện tại tám người chúng ta liền lên đường đi!
Rất nhanh, yến hội chấm dứt, Phục Lưu công tử tuyển ra tám người tập trung ở chung một chỗ, cười nói.
- Tốt!
Tất cả mọi người là nhân vật quyết đoán, đã quyết định thì không có gì có thể do dự, tất cả đều gật đầu đồng ý.
Nhiếp Vân tìm U Thương chờ đợi ở bên ngoài, đưa bảo kiếm đánh cuộc chiến thắng cho hắn, hơn nữa khai báo vài câu.
Lần này sau hành trình Thời Không Vực, rất có thể trực tiếp đi Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, U Thương chỉ là Xích Thiên Cảnh trung kỳ, tiến vào Đại Thế Giới kia cũng không an toàn, cho nên hắn không có ý định tiếp tục mang hạ nhân này theo.
Ở Đại Hiên Hỗn Độn giới có Tả Tướng bảo kê, sẽ có tiền đồ phát triển rất lớn.
U Thương cũng ý thức được điểm ấy, sắc mặt khó coi.
Tuy cùng hai huynh đệ này ở chung thời gian không dài, lại làm cho hắn được lợi rất nhiều.
- Yên tâm đi, ta sẽ trở lại gặp ngươi! Đến lúc đó nếu như ngươi còn muốn theo ta, cứ tiếp tục đi theo!
Cuối cùng Nhiếp Vân đáp ứng một câu, hắn mới lần nữa nở nụ cười.
Mọi người đứng ở trên một bong thuyền, nhìn Hỗn Độn khí lưu như gợn sóng tách ra.
Chiếc thuyền này cũng không phải Cổ Long Chu, mà là đồ vật của Kim Diệp thương đoàn, cấp bậc thấp hơn Cổ Long Chu, chỉ là Hỗn Độn thần binh hạ phẩm, hơn nữa rất nhỏ, ngay cả một phần mười của Cổ Long Chu cũng chưa tới.
Dù như thế, đột nhiên lấy ra vẫn để cho bọn người Sư Viện Viện hoảng sợ.
Dù sao chế tạo một chiến hạm có thể phi hành ở trong Hỗn Độn, chẳng những cần tiêu hao tài liệu nhiều, còn cần một luyện bảo đại sư cao minh, mặc dù bọn hắn thân phận không thấp, kiến thức rộng rãi, nhưng vẫn chưa thấy loại vật này.
- Phía trước chính là Thời Không Vực ta nói!
Thuyền phi hành tiếp cận nửa tháng, Phục Lưu công tử chỉ về phía trước.
- Ở đâu?
- Sao ta cái gì cũng không thấy?
Theo ngón tay hắn chỉ, mọi người nhịn không được nghi hoặc, phía trước không có cái gì, chỉ có Hỗn Độn khí lưu vô tận quay cuồng, nhìn không ra dị thường.
- Chẳng lẽ là vật kia?
Người khác nhìn không ra, nhưng Nhiếp Vân có được thiên phú Thiên Nhãn lại nhíu mày.
Trước mắt đích thật là Hỗn Độn hải dương cực lớn, chỉ có điều ở chỗ sâu trong hải dương nằm một điểm đen lớn cỡ quả bóng đá.
Chẳng lẽ điểm đen này là Thời Không Vực trong truyền thuyết?
Loại nghi hoặc này còn không có chấm dứt, Phục Lưu công tử cười giải thích.
- Chứng kiến điểm đen kia chưa, cái kia chính là điểm kết giới tiến vào Thời Không Vực, qua một hồi thuyền lớn của chúng ta sẽ thẳng tắp bay vào, các vị ngàn vạn lần không nên đi ra, nhất định phải trốn ở trên tàu! Phong bạo ở điểm kết giới cực kỳ đáng sợ, tuy thực lực của các vị mạnh mẽ, không tạo được tổn thương. Nhưng một khi lâm vào trong đó, không biết bị truyền tống đến địa phương nào, còn muốn tụ chung một chỗ là rất không dễ dàng!
- Quả nhiên là điểm kết giới... con đường đi Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, có thể cũng là điểm kết giới lớn như vậy hay không?
Nghe được Phục Lưu công tử nói, một ý nghĩ từ trong óc Nhiếp Vân xông ra.
Hỗn Độn hải dương có rất nhiều điểm kết giới này, thật giống như vòng xoáy trong thời không loạn lưu lúc trước, câu thông lấy một khu vực thời không khác, từ nơi này đi Tà Nguyệt Chí Tôn Vực không biết xa bao nhiêu, cũng không biết đến cùng ở phương hướng nào. Có phải Kim Diệp thương đoàn khống chế một điểm kết giới như vậy, lúc này mới có thể thuận lợi tiến vào trong đó hay không?
Vô cùng có khả năng!
Nếu như là thông đạo khổng lồ mà nói, Đại Hiên Hỗn Độn giới nhiều cao thủ như vậy, nên sớm phát hiện rồi.
- Đi!
Thấy hắn giải thích, mọi người không dám do dự, đồng loạt đi vào buồng nhỏ, Nhiếp Vân cũng không hiển sơn lộ thủy, đi theo mọi người tiến vào.
Buồng nhỏ này cũng không lớn, giống như thùng xe ngựa, chín người ngồi ở trong đó hơi có vẻ chen chúc.
Nhiếp Vân cùng Nhiếp Đồng dựa vào tường, ngồi ở nơi hẻo lánh.
Đang muốn nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện lặng lẽ quan sát, một thân hình ấm áp nhích lại gần.
- Nhiếp Vân, ngươi hẳn không phải là người của Đại Hiên Hỗn Độn giới a!
Lập tức lỗ tai một ngứa, một thanh âm tinh tế truyền tới.
Nghe được thanh âm này, không cần nhìn cũng biết là Mã Nhã công chúa.
Đoạn đường này, bởi vì lực uy hiếp của võ kỹ Nhập Hóa vẫn còn, một đường đến đây mọi người không dám kết giao với huynh đệ bọn họ, hai người cũng lộ ra thanh tĩnh.
Không nghĩ tới sắp đi vào Thời Không Vực, đường đường công chúa lại có thể nhích tới, hơn nữa dựa vào gần như vậy.
Bởi vì buồng nhỏ không lớn, hai người cơ hồ dán chung một chỗ, mùi thơm thiếu nữ nhàn nhạt trên người nàng truyền vào mũi, để cho nhân tâm không khỏi kích động.
Không thể không nói, Mã Nhã công chúa là nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, dung nhan không chê vào đâu được, nhất là tư thái uyển chuyển, kề sát bên thân chảy xuôi ra một cổ lửa nóng, để cho người rất khó tập trung tinh thần.
- Công chúa nói giỡn, ta cùng đệ đệ một mực tiềm tu ở trong núi rừng, không muốn người biết mà thôi! Làm sao có thể không phải người của Đại Hiên Hỗn Độn giới.
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Tiềm tu ở trong núi rừng? Tự mình tu luyện thì có loại thực lực này? Ta không tin!
Vẻ mặt của Mã Nhã công chúa nghi hoặc.
Nàng đường đường công chúa, từ nhỏ tiếp nhận danh sư dạy bảo, lại có vô số bảo vật duy trì, thực lực cũng không quá đáng là Tru Thiên cảnh sơ kỳ, người trước mắt này thâm bất khả trắc, muốn nói ở thâm sơn tự chủ tu luyện, thật đúng là để cho người hoài nghi.
- Nhiếp Vân, quan hệ của chúng ta không cần phải nói đi à nha, đã đến Thời Không Vực, một khi gặp được nguy hiểm, ngươi phải cứu ta, không thể vứt ta xuống...
Vẫn chưa trả lời Mã Nhã công chúa, Nhiếp Vân cảm thấy lỗ tai bên trái lại ngứa ngứa, một thanh âm truyền đến.
Sư Viện Viện tức giận ly khai.
Thấy bộ dáng của nàng, Nhiếp Vân lắc đầu.
Kỳ thật hắn mới vừa nói, đúng là phương pháp lĩnh ngộ võ kỹ cao nhất, muốn nhanh lĩnh ngộ học hội một bộ võ kỹ, nghiên cứu mục đích của người sáng tạo có thể trợ giúp tu luyện rất tốt!
Đáng tiếc, Sư Viện Viện lĩnh ngộ võ kỹ thật sự quá thấp, trước mắt còn ý thức không đến vấn đề này.
Yến hội tiến hành, Phục Lưu công tử lại phạm vi nhỏ tuyển bạt mấy lần, rốt cục xác định tám danh ngạch, theo thứ tự là: Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng, Mã Nhã công chúa, Sư Viện Viện, Phạm Trấn, Gia Luật Mạc Hư cùng hai người trẻ tuổi vừa tuyển bạt ra.
Hai người này số tuổi thật sự cũng không lớn, trên mặt hiện ra non nớt, bất quá hai con ngươi cực kỳ linh động, thoạt nhìn rất thông minh.
- Hiện tại tám người chúng ta liền lên đường đi!
Rất nhanh, yến hội chấm dứt, Phục Lưu công tử tuyển ra tám người tập trung ở chung một chỗ, cười nói.
- Tốt!
Tất cả mọi người là nhân vật quyết đoán, đã quyết định thì không có gì có thể do dự, tất cả đều gật đầu đồng ý.
Nhiếp Vân tìm U Thương chờ đợi ở bên ngoài, đưa bảo kiếm đánh cuộc chiến thắng cho hắn, hơn nữa khai báo vài câu.
Lần này sau hành trình Thời Không Vực, rất có thể trực tiếp đi Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, U Thương chỉ là Xích Thiên Cảnh trung kỳ, tiến vào Đại Thế Giới kia cũng không an toàn, cho nên hắn không có ý định tiếp tục mang hạ nhân này theo.
Ở Đại Hiên Hỗn Độn giới có Tả Tướng bảo kê, sẽ có tiền đồ phát triển rất lớn.
U Thương cũng ý thức được điểm ấy, sắc mặt khó coi.
Tuy cùng hai huynh đệ này ở chung thời gian không dài, lại làm cho hắn được lợi rất nhiều.
- Yên tâm đi, ta sẽ trở lại gặp ngươi! Đến lúc đó nếu như ngươi còn muốn theo ta, cứ tiếp tục đi theo!
Cuối cùng Nhiếp Vân đáp ứng một câu, hắn mới lần nữa nở nụ cười.
Mọi người đứng ở trên một bong thuyền, nhìn Hỗn Độn khí lưu như gợn sóng tách ra.
Chiếc thuyền này cũng không phải Cổ Long Chu, mà là đồ vật của Kim Diệp thương đoàn, cấp bậc thấp hơn Cổ Long Chu, chỉ là Hỗn Độn thần binh hạ phẩm, hơn nữa rất nhỏ, ngay cả một phần mười của Cổ Long Chu cũng chưa tới.
Dù như thế, đột nhiên lấy ra vẫn để cho bọn người Sư Viện Viện hoảng sợ.
Dù sao chế tạo một chiến hạm có thể phi hành ở trong Hỗn Độn, chẳng những cần tiêu hao tài liệu nhiều, còn cần một luyện bảo đại sư cao minh, mặc dù bọn hắn thân phận không thấp, kiến thức rộng rãi, nhưng vẫn chưa thấy loại vật này.
- Phía trước chính là Thời Không Vực ta nói!
Thuyền phi hành tiếp cận nửa tháng, Phục Lưu công tử chỉ về phía trước.
- Ở đâu?
- Sao ta cái gì cũng không thấy?
Theo ngón tay hắn chỉ, mọi người nhịn không được nghi hoặc, phía trước không có cái gì, chỉ có Hỗn Độn khí lưu vô tận quay cuồng, nhìn không ra dị thường.
- Chẳng lẽ là vật kia?
Người khác nhìn không ra, nhưng Nhiếp Vân có được thiên phú Thiên Nhãn lại nhíu mày.
Trước mắt đích thật là Hỗn Độn hải dương cực lớn, chỉ có điều ở chỗ sâu trong hải dương nằm một điểm đen lớn cỡ quả bóng đá.
Chẳng lẽ điểm đen này là Thời Không Vực trong truyền thuyết?
Loại nghi hoặc này còn không có chấm dứt, Phục Lưu công tử cười giải thích.
- Chứng kiến điểm đen kia chưa, cái kia chính là điểm kết giới tiến vào Thời Không Vực, qua một hồi thuyền lớn của chúng ta sẽ thẳng tắp bay vào, các vị ngàn vạn lần không nên đi ra, nhất định phải trốn ở trên tàu! Phong bạo ở điểm kết giới cực kỳ đáng sợ, tuy thực lực của các vị mạnh mẽ, không tạo được tổn thương. Nhưng một khi lâm vào trong đó, không biết bị truyền tống đến địa phương nào, còn muốn tụ chung một chỗ là rất không dễ dàng!
- Quả nhiên là điểm kết giới... con đường đi Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, có thể cũng là điểm kết giới lớn như vậy hay không?
Nghe được Phục Lưu công tử nói, một ý nghĩ từ trong óc Nhiếp Vân xông ra.
Hỗn Độn hải dương có rất nhiều điểm kết giới này, thật giống như vòng xoáy trong thời không loạn lưu lúc trước, câu thông lấy một khu vực thời không khác, từ nơi này đi Tà Nguyệt Chí Tôn Vực không biết xa bao nhiêu, cũng không biết đến cùng ở phương hướng nào. Có phải Kim Diệp thương đoàn khống chế một điểm kết giới như vậy, lúc này mới có thể thuận lợi tiến vào trong đó hay không?
Vô cùng có khả năng!
Nếu như là thông đạo khổng lồ mà nói, Đại Hiên Hỗn Độn giới nhiều cao thủ như vậy, nên sớm phát hiện rồi.
- Đi!
Thấy hắn giải thích, mọi người không dám do dự, đồng loạt đi vào buồng nhỏ, Nhiếp Vân cũng không hiển sơn lộ thủy, đi theo mọi người tiến vào.
Buồng nhỏ này cũng không lớn, giống như thùng xe ngựa, chín người ngồi ở trong đó hơi có vẻ chen chúc.
Nhiếp Vân cùng Nhiếp Đồng dựa vào tường, ngồi ở nơi hẻo lánh.
Đang muốn nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện lặng lẽ quan sát, một thân hình ấm áp nhích lại gần.
- Nhiếp Vân, ngươi hẳn không phải là người của Đại Hiên Hỗn Độn giới a!
Lập tức lỗ tai một ngứa, một thanh âm tinh tế truyền tới.
Nghe được thanh âm này, không cần nhìn cũng biết là Mã Nhã công chúa.
Đoạn đường này, bởi vì lực uy hiếp của võ kỹ Nhập Hóa vẫn còn, một đường đến đây mọi người không dám kết giao với huynh đệ bọn họ, hai người cũng lộ ra thanh tĩnh.
Không nghĩ tới sắp đi vào Thời Không Vực, đường đường công chúa lại có thể nhích tới, hơn nữa dựa vào gần như vậy.
Bởi vì buồng nhỏ không lớn, hai người cơ hồ dán chung một chỗ, mùi thơm thiếu nữ nhàn nhạt trên người nàng truyền vào mũi, để cho nhân tâm không khỏi kích động.
Không thể không nói, Mã Nhã công chúa là nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, dung nhan không chê vào đâu được, nhất là tư thái uyển chuyển, kề sát bên thân chảy xuôi ra một cổ lửa nóng, để cho người rất khó tập trung tinh thần.
- Công chúa nói giỡn, ta cùng đệ đệ một mực tiềm tu ở trong núi rừng, không muốn người biết mà thôi! Làm sao có thể không phải người của Đại Hiên Hỗn Độn giới.
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Tiềm tu ở trong núi rừng? Tự mình tu luyện thì có loại thực lực này? Ta không tin!
Vẻ mặt của Mã Nhã công chúa nghi hoặc.
Nàng đường đường công chúa, từ nhỏ tiếp nhận danh sư dạy bảo, lại có vô số bảo vật duy trì, thực lực cũng không quá đáng là Tru Thiên cảnh sơ kỳ, người trước mắt này thâm bất khả trắc, muốn nói ở thâm sơn tự chủ tu luyện, thật đúng là để cho người hoài nghi.
- Nhiếp Vân, quan hệ của chúng ta không cần phải nói đi à nha, đã đến Thời Không Vực, một khi gặp được nguy hiểm, ngươi phải cứu ta, không thể vứt ta xuống...
Vẫn chưa trả lời Mã Nhã công chúa, Nhiếp Vân cảm thấy lỗ tai bên trái lại ngứa ngứa, một thanh âm truyền đến.