Vô Tận Đan Điền
Chương 1903: Kén rể
Cái gọi là tứ đại gia tộc tuy rất lợi hại nhưng so với cửu đại tông môn còn kém một ít, một thiếu tông chủ cửu đại tông môn vừa ý tiểu thư Trần gia này vốn là chuyện tốt, gia chủ Trần gia gia chủ chính là một dòng độc đinh, một khi gả vào tông môn, huyết thống dẫn ra ngoài, từ đó sẽ đả kích Trần gia phát triển.
Cho nên vì không muốn vạch mặt với tông môn, bọn họ chỉ có thể đưa ra hạ sách này.
- Tuy Trần so ra kém cửu đại tông môn nhưng tuyệt đối là cự phách trong thế giới Cửu Thiên, vị tiểu thư này xem ra xinh đẹp vô song, vạn dặm không tìm được một, mặc cho số phận ném tú cầu, vạn nhất chọn hôn phu không ra gì thì làm sao?
Nhìn đám người chung quanh hưng phấn đỏ mặt, U Liên lúc này lắc đầu.
Những người này rất nhiều còn chưa tới Huyền Tiên, trong một trăm người hơn chín mươi đều là người bình thường, tú cầu rơi xuống thiên tài hoặc cường giả cũng bỏ đi, vạn nhất rơi vào tay một người già yếu chẳng phải khóc thét?
Nghe được hắn cảm khái, Nhiếp Vân và Nhiếp Đồng đồng thời nhịn không được cười lên, vẻ mặt đồng tình nhìn qua.
- Như thế nào? Ta nói không đúng?
Thấy vẻ mặt của hai người, U Liên sững sờ.
- Cái gọi là mặc cho số phận, thiên ý lựa chọn chỉ là mánh lới mà thôi, cường giả chính thức ai đi quan tâm Thiên Đạo? Chỉ sợ nơi tú cầu rơi xuống cũng an bài tốt rồi!
Nhìn bộ dạng của hắn, Nhiếp Đồng nhịn không được giải thích.
- An bài tốt? Điều đó không có khả năng!
U Liên vội vàng lắc đầu:
- Thiên Đạo chí cao vô thượng, ai dám phản bác? Đã nói ra mặc cho số phận, khẳng định phải cầu nguyện trời xanh, đến lúc đó Thiên Đạo hàng lâm ý niệm rơi vào ai đó là thiên mệnh, không có người nào có thể cải biến.
- Không có cách nào cải biến? Thiên Đạo cũng có thể bị chém giết, một đạo ý niệm tại sao không thể cải biến?
Thấy hắn sợ hãi như vậy, Nhiếp Đồng bất đắc dĩ.
Thiên Đạo thiên địa lục đạo còn bị cắn nuốt vài cái, cuối cùng Đạm Thai Lăng Nguyệt hóa thân Thiên Đạo mới có thể duy trì Linh giới ổn định.
Thiên Đạo đều có thể tru sát, một đạo ý niệm bình thường, phản bác tự nhiên không thành vấn đề gì.
- Ah... Hai vị đại nhân, lời này không thể nói lung tung, vạn nhất Thiên Đạo cảm thấy được...
U Liên sợ hãi, toàn thân run rẩy, ánh mắt mang theo khủng hoảng.
- Cảm thấy? Cảm thấy thì thế nào?
Nhiếp Vân lắc đầu.
Tru Thiên Cảnh, tên như ý nghĩa, có thể tru sát Thiên Đạo, tuy Thiên Đạo thế giới này cường đại hơn thiên địa lục đạo nhưng với hắn mà nói không xem vào đâu.
- Việc này...
Thấy hai người không thèm quan tâm, U Liên suýt phát điên, hắn run rẩy nói.
- Thiên Đạo ban cho chúng ta lực lượng, bảo vệ thế giới của chúng ta, làm sao có thể vi phạm ý niệm Thiên Đạo?
- Ách...
Thấy thái độ của hắn như thế, Nhiếp Vân và Nhiếp Đồng nhìn nhau, tất cả đều thở dài.
Khó trách thế giới này tuy rất lớn lại không xuất hiện cường giả Tru Thiên Cảnh, thì ra là tư tưởng của bọn họ.
Tu luyện giả nghịch thiên mà đi, phải có tín tâm chiến thiên địa, chiến Thiên Đạo mới có thể dũng cảm tiến tới, U Liên mà không cải biến suy nghĩ này nhất định sẽ dừng lại ở Xích Thiên Cảnh sơ kỳ là cực hạn, không có khả năng đột phá.
- Các vị tới đây là vinh hạnh của Trần gia, ta là gia chủ Trần gia Trần Ngạo Huyền, nguyện ý tế tự thượng thiên, thỉnh cầu Thiên Đạo hàng lâm ý chỉ giúp nữ hài chọn rể.
Vào lúc cảm khái, trên đài cao có giọng nói vang vọng không gian, lời nói hữu lực mang theo uy thế khôn cùng.
Chỉ nghe tiếng, hai người Nhiếp Vân đã biết rõ Trần gia chủ ít nhất có được thực lực Tiên Quân đỉnh phong, so với Tu Du Tẩu cũng không kém mảy may.
- Đây là tiểu nữ Trần Lạc Dung!
Nương theo hắn nói chuyện, một thiếu nữ đi tới.
Nhìn rõ bộ dạng của thiếu nữ, tất cả người phía dưới hưng phấn hoan hô, ngay cả Nhiếp Vân cũng sững sờ.
Bộ dạng nữ hài trước mặt thanh tao thoát tục xinh đẹp vô song, đơn thuần dung mạo cũng không kém hơn đám người Lạc Khuynh Thành chút nào.
Đơn thuần dung mạo cũng không làm Nhiếp Vân khiếp sợ, mấu chốt là thực lực của nàng đạt tới Tiên Quân sơ kỳ mà tuổi tuy hai mươi mà thôi.
Hai mươi tuổi Tiên Quân sơ kỳ, cho dù ở địa phương nào cũng là thiên tài tuyệt đỉnh.
- Hôm nay là ngày kén rẻ, ta sẽ cầu nguyện thượng thiên, tú cầu sẽ tự động bay lên, rơi xuống ai thì người đó là rể hiền của Trần gia.
Trần Ngạo Huyền cất cao giọng nói, lời nói to lớn vang vọng không gian.
Mọi người nhìn theo lời của hắn, chỉ thấy một tú cầu màu đỏ lơ lửng trên không gian, không biết dùng tài liệu gì tạo thành lại tỏa ra hào quang yếu ớt.
- Ta nhất định phải đạt được!
- Chỉ cần đạt được tú cầu chính là con rể Trần gia, một bước lên mây ở trong tầm tay, cơ duyên tốt như thế ta không bỏ qua...
- Phải là ta...
Vô số thanh niên tuấn tài trên đài cao, ánh mắt tất cả cao thủ đỏ bừng nhìn chằm chằm vào tú cầu trên không trung.
Người tới nơi này, cho dù lớn nhỏ ra sao, tuổi tác thế nào, mỗi người mang theo ánh mắt hi vọng, chỉ sợ chỉ có ba người Nhiếp Vân chẳng thèm ngó tới.
- Nghi thức tế tự bắt đầu.
Nương theo Trần Ngạo Huyền gào to, một đạo hào quang xuất hiện, ngay sau đó có rất nhiều bảo vật hiện ra.
Tế tự thượng thiên cần hiến tế vô số linh bảo, Nhiếp Vân quét mắt nhìn quanh, hắn cũng gật đầu cảm khái.
Không hổ là nhân vật của đại thế giới, những bảo bối này bàn về trân quý mỗi món không kém gì một kiện tạo hóa tiên khí, vừa ra tay ném ra mấy chục món tế tự, xem ra tài nguyên đã vượt xa tiểu thế giới có thể so sánh..
Rầm rầm!
Trần Ngạo Huyền không ngừng kết ấn, hắn không ngừng niệm chú ngữ đặc thù, lúc này khí thế làm người ta khủng hoảng chậm rãi lan tràn ra chung quanh, lúc này nội tâm mọi người cảm thấy khủng hoảng.
- Đây là ý niệm Thiên Đạo của thế giới Cửu Thiên sao?
Nhiếp Vân ngẩng đầu lên, đang muốn cẩn thận quan sát thực lực Thiên Đạo thì đột nhiên không trung có gió lớn sinh ra, một tiếng nói thô cuồng vang lên.
- Dừng tay!
Lúc này có hơn mười người bay tới, trên bầu trời xuất hiện mây đen và sấm sét.
Mười mấy người còn chưa tới trước mặt, người đi đầu vung tay lên, một tấm lưới bay tới bao phủ hơn mười dặm không gian, bao phủ thành thị vào trong, uy áp Thiên Đạo vừa xuất hiện đã bị ngăn cản, lập tức mất đi tung tích giống như chưa từng xuất hiện.
- Lộ Cửu Thiên, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn vi phạm Thiên Đạo lựa chọn?
Trần Ngạo Huyền bị ngăn cản, hắn cau mày nhìn sang, trong hai mắt mang theo điện mang lập loè, hắn nhìn sang người tới.
Cho nên vì không muốn vạch mặt với tông môn, bọn họ chỉ có thể đưa ra hạ sách này.
- Tuy Trần so ra kém cửu đại tông môn nhưng tuyệt đối là cự phách trong thế giới Cửu Thiên, vị tiểu thư này xem ra xinh đẹp vô song, vạn dặm không tìm được một, mặc cho số phận ném tú cầu, vạn nhất chọn hôn phu không ra gì thì làm sao?
Nhìn đám người chung quanh hưng phấn đỏ mặt, U Liên lúc này lắc đầu.
Những người này rất nhiều còn chưa tới Huyền Tiên, trong một trăm người hơn chín mươi đều là người bình thường, tú cầu rơi xuống thiên tài hoặc cường giả cũng bỏ đi, vạn nhất rơi vào tay một người già yếu chẳng phải khóc thét?
Nghe được hắn cảm khái, Nhiếp Vân và Nhiếp Đồng đồng thời nhịn không được cười lên, vẻ mặt đồng tình nhìn qua.
- Như thế nào? Ta nói không đúng?
Thấy vẻ mặt của hai người, U Liên sững sờ.
- Cái gọi là mặc cho số phận, thiên ý lựa chọn chỉ là mánh lới mà thôi, cường giả chính thức ai đi quan tâm Thiên Đạo? Chỉ sợ nơi tú cầu rơi xuống cũng an bài tốt rồi!
Nhìn bộ dạng của hắn, Nhiếp Đồng nhịn không được giải thích.
- An bài tốt? Điều đó không có khả năng!
U Liên vội vàng lắc đầu:
- Thiên Đạo chí cao vô thượng, ai dám phản bác? Đã nói ra mặc cho số phận, khẳng định phải cầu nguyện trời xanh, đến lúc đó Thiên Đạo hàng lâm ý niệm rơi vào ai đó là thiên mệnh, không có người nào có thể cải biến.
- Không có cách nào cải biến? Thiên Đạo cũng có thể bị chém giết, một đạo ý niệm tại sao không thể cải biến?
Thấy hắn sợ hãi như vậy, Nhiếp Đồng bất đắc dĩ.
Thiên Đạo thiên địa lục đạo còn bị cắn nuốt vài cái, cuối cùng Đạm Thai Lăng Nguyệt hóa thân Thiên Đạo mới có thể duy trì Linh giới ổn định.
Thiên Đạo đều có thể tru sát, một đạo ý niệm bình thường, phản bác tự nhiên không thành vấn đề gì.
- Ah... Hai vị đại nhân, lời này không thể nói lung tung, vạn nhất Thiên Đạo cảm thấy được...
U Liên sợ hãi, toàn thân run rẩy, ánh mắt mang theo khủng hoảng.
- Cảm thấy? Cảm thấy thì thế nào?
Nhiếp Vân lắc đầu.
Tru Thiên Cảnh, tên như ý nghĩa, có thể tru sát Thiên Đạo, tuy Thiên Đạo thế giới này cường đại hơn thiên địa lục đạo nhưng với hắn mà nói không xem vào đâu.
- Việc này...
Thấy hai người không thèm quan tâm, U Liên suýt phát điên, hắn run rẩy nói.
- Thiên Đạo ban cho chúng ta lực lượng, bảo vệ thế giới của chúng ta, làm sao có thể vi phạm ý niệm Thiên Đạo?
- Ách...
Thấy thái độ của hắn như thế, Nhiếp Vân và Nhiếp Đồng nhìn nhau, tất cả đều thở dài.
Khó trách thế giới này tuy rất lớn lại không xuất hiện cường giả Tru Thiên Cảnh, thì ra là tư tưởng của bọn họ.
Tu luyện giả nghịch thiên mà đi, phải có tín tâm chiến thiên địa, chiến Thiên Đạo mới có thể dũng cảm tiến tới, U Liên mà không cải biến suy nghĩ này nhất định sẽ dừng lại ở Xích Thiên Cảnh sơ kỳ là cực hạn, không có khả năng đột phá.
- Các vị tới đây là vinh hạnh của Trần gia, ta là gia chủ Trần gia Trần Ngạo Huyền, nguyện ý tế tự thượng thiên, thỉnh cầu Thiên Đạo hàng lâm ý chỉ giúp nữ hài chọn rể.
Vào lúc cảm khái, trên đài cao có giọng nói vang vọng không gian, lời nói hữu lực mang theo uy thế khôn cùng.
Chỉ nghe tiếng, hai người Nhiếp Vân đã biết rõ Trần gia chủ ít nhất có được thực lực Tiên Quân đỉnh phong, so với Tu Du Tẩu cũng không kém mảy may.
- Đây là tiểu nữ Trần Lạc Dung!
Nương theo hắn nói chuyện, một thiếu nữ đi tới.
Nhìn rõ bộ dạng của thiếu nữ, tất cả người phía dưới hưng phấn hoan hô, ngay cả Nhiếp Vân cũng sững sờ.
Bộ dạng nữ hài trước mặt thanh tao thoát tục xinh đẹp vô song, đơn thuần dung mạo cũng không kém hơn đám người Lạc Khuynh Thành chút nào.
Đơn thuần dung mạo cũng không làm Nhiếp Vân khiếp sợ, mấu chốt là thực lực của nàng đạt tới Tiên Quân sơ kỳ mà tuổi tuy hai mươi mà thôi.
Hai mươi tuổi Tiên Quân sơ kỳ, cho dù ở địa phương nào cũng là thiên tài tuyệt đỉnh.
- Hôm nay là ngày kén rẻ, ta sẽ cầu nguyện thượng thiên, tú cầu sẽ tự động bay lên, rơi xuống ai thì người đó là rể hiền của Trần gia.
Trần Ngạo Huyền cất cao giọng nói, lời nói to lớn vang vọng không gian.
Mọi người nhìn theo lời của hắn, chỉ thấy một tú cầu màu đỏ lơ lửng trên không gian, không biết dùng tài liệu gì tạo thành lại tỏa ra hào quang yếu ớt.
- Ta nhất định phải đạt được!
- Chỉ cần đạt được tú cầu chính là con rể Trần gia, một bước lên mây ở trong tầm tay, cơ duyên tốt như thế ta không bỏ qua...
- Phải là ta...
Vô số thanh niên tuấn tài trên đài cao, ánh mắt tất cả cao thủ đỏ bừng nhìn chằm chằm vào tú cầu trên không trung.
Người tới nơi này, cho dù lớn nhỏ ra sao, tuổi tác thế nào, mỗi người mang theo ánh mắt hi vọng, chỉ sợ chỉ có ba người Nhiếp Vân chẳng thèm ngó tới.
- Nghi thức tế tự bắt đầu.
Nương theo Trần Ngạo Huyền gào to, một đạo hào quang xuất hiện, ngay sau đó có rất nhiều bảo vật hiện ra.
Tế tự thượng thiên cần hiến tế vô số linh bảo, Nhiếp Vân quét mắt nhìn quanh, hắn cũng gật đầu cảm khái.
Không hổ là nhân vật của đại thế giới, những bảo bối này bàn về trân quý mỗi món không kém gì một kiện tạo hóa tiên khí, vừa ra tay ném ra mấy chục món tế tự, xem ra tài nguyên đã vượt xa tiểu thế giới có thể so sánh..
Rầm rầm!
Trần Ngạo Huyền không ngừng kết ấn, hắn không ngừng niệm chú ngữ đặc thù, lúc này khí thế làm người ta khủng hoảng chậm rãi lan tràn ra chung quanh, lúc này nội tâm mọi người cảm thấy khủng hoảng.
- Đây là ý niệm Thiên Đạo của thế giới Cửu Thiên sao?
Nhiếp Vân ngẩng đầu lên, đang muốn cẩn thận quan sát thực lực Thiên Đạo thì đột nhiên không trung có gió lớn sinh ra, một tiếng nói thô cuồng vang lên.
- Dừng tay!
Lúc này có hơn mười người bay tới, trên bầu trời xuất hiện mây đen và sấm sét.
Mười mấy người còn chưa tới trước mặt, người đi đầu vung tay lên, một tấm lưới bay tới bao phủ hơn mười dặm không gian, bao phủ thành thị vào trong, uy áp Thiên Đạo vừa xuất hiện đã bị ngăn cản, lập tức mất đi tung tích giống như chưa từng xuất hiện.
- Lộ Cửu Thiên, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn vi phạm Thiên Đạo lựa chọn?
Trần Ngạo Huyền bị ngăn cản, hắn cau mày nhìn sang, trong hai mắt mang theo điện mang lập loè, hắn nhìn sang người tới.