Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 942
Chương 942
Hứa Minh Tâm ôm chặt lấy cô ấy, dùng bàn tay mềm mại vỗ nhẹ lên lưng cô.
“Thư Hàn, đừng buồn, hai nhân cách không thể đồng thời xuất hiện.
Nếu nhân cách thứ hai tồn tại, nhân cách chính sẽ biến mất. Thư Hàn, để cho cậu làm người xấu như này thật sự là quá tàn nhẫn”
“Tớ cũng biết anh ta chỉ là một nhân cách, nhưng mà… nhưng mà tớ…’ Bạch Thư Hân nói không rõ ràng, cuối cùng bực bội nói: “Là do tớ nghĩ nhiều rồi.”
Cô rời giường, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Sau khi bước ra, cô ấy đã bình tĩnh lại rất nhiều. “Dì Châu, dì không sao chứ? Dì đang nghĩ về cậu sao?”
Cậu… Hóa ra còn rất nhiều người vẫn nhớ đến nhân cách đó. “Không có.”
Bạch Thư Hân lắc đầu với chính mình, mình nên quên tên đó đi.
Ôn Mạc Ngôn đã trở lại, đây mới là điều vui vẻ nhất.
Cô ngủ đến tận trưa nên có hơi đói, Hứa Minh Tâm nghe cô ấy nói câu này, bụng cô cũng bắt đầu réo lên.
Cô trượt xuống giường, bể Cổ Cổ xuống dưới nhà, dặno ò dì Lưu và đầu bếp chuẩn bị bữa trưa.
Cố Gia Huy đã đến tập đoàn rồi, anh mới nghỉ ngơi được hai tiếng đồng hồ đã phải di.
Khi Hứa Minh Tâm biết được, cô cảm thấy hơi đau lòng.
Trong thời gian này Cố Gia Huy rất bận rộn, hai tập đoàn bận đến mức tối mày tối mặt.
Ban đầu có mỗi tập đoàn J. C, anh đã phải thường xuyên mang công việc về nhà làm, giờ lại có thêm Cổ thị khiến Cố Gia Huy gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Ôn Mạc Ngôn cũng đi xuống lầu, Bạch Thư Hân nhìn ánh mắt của anh, không biết đang nhìn ai.
Là Ôn Mạc Ngôn hay là Thiện Ngôn. “Cái đó… nhân cách kia không bắt nạt em chứ?” Anh hỏi. “Không có.” Cô ấy khẽ lắc đầu và nói: “Xin lỗi, thật ra những lời nói ngày hôm đó tôi không cố ý. Lúc đó là do tôi bị anh làm tức điền nên mới như thế. Tôi không ghét anh. Tôi rất vui khi có thể làm bạn với anh. “
“Thật không?” Ôn Mạc Ngôn vui vẻ nhìn cô. “Ừm, sau này tôi sẽ kiềm chế bản thân và dịu dàng với anh hơn.”
“Không … không cần, em thế này cũng rất tốt, không cần cố tỏ ra dịu dàng.”
“Hình như anh lại nói lập rồi.” Bạch Thư Hân nói đùa, sau khi trò chuyện với anh ta vài câu, sự quen thuộc đã mất từ lâu lại quay trở lại khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. “Em không thích, tôi…tôi sẽ cố gắng thay “Không, bây giờ nghe cũng rất thuận tai.” đổi.”
Trên đời này không ai là hoàn hảo, làm sao mà có thể đòi hỏi sự hoàn hảo ở mọi nơi được chứ?
Ôn Mạc Ngôn và nhân cách thứ hai là ví dụ điển hình nhất.
Cô trước kia rất ghét sự dịu dàng và nhút nhát, không biết cách nói chuyện, làm việc cũng không như ý mình.
Sau đó, nhân cách thứ hai xuất hiện, anh ta trở thành một người vô cùng quyến rũ, anh ta rất biết cách nói chuyện và trêu ghẹo người, biết đưa bữa sáng và tặng hoa tươi.
Nhưng … anh ta cũng có khuyết điểm.
Mọi người đều thích hoa hồng đỏ và ánh trăng trắng, nhưng từ xưa đến nay, họ không thể có cả hai.
Ôn Mạc Ngôn không cần thay đổi, dáng vẻ hiện tại cũng rất tốt.
Cô cũng biết mình có rất nhiều khuyết điểm, đây mới là con người, người không có khuyết điểm, chắc chỉ có thần tiên thôi.
Bạch Thư Hân nén sự hổ thẹn xuống, thầm cầu nguyện trong lòng rằng nhân cách thứ hai sẽ không bao giờ quay trở lại.