Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 810
Chương 810
“Nhưng… đây chính là một cơ hội ngàn năm có một, nếu như Cố Triệt ra tay thì tôi có thể huy động tất cả mọi lực lượng trong tay để tìm chứng cứ đủ để tố cáo anh ta. Bố cậu biết Cố Triệt là người thế nào, nhưng mà từ trước đến nay ông ấy đều không ra tay tàn nhẫn, dù sao thì anh ta cũng là con ruột của ông ấy, nhất định ông sẽ không ra tay độc ác.”
“Nếu như ông ấy biết Cố Triệt động thủ, cậu cảm thấy ông ấy sẽ làm thế nào? Lòng ông ấy sẽ hoàn toàn nguội lạnh, vậy thì Bình Minh cũng sẽ không lụi bại trong tay ông ấy! Tôi có thể đảm bảo với ấy, tôi sẽ không để Cố An Nhiên phải chịu bất cứ một vết thương nào, tôi lấy tính mạng mình ra bảo đảm!”
Ông ấy nói từng từ một, từ nào từ nấy đều âm vang.
Ngay sau đó ông ấy liền móc ra một khẩu súng từ trong túi áo của mình ra, trịnh trọng đặt ở trước mặt anh.
“Nếu như tôi làm trái với những gì hôm nay tôi đã nói, cậu có thể bắn chết tôi.”
“Người bây giờ đang nói chuyện với cậu không phải là người phụ trách của tập đoàn Phát Đạt, mà là ông Càn của chợ đen, lực lượng trên tay tôi là không thể ước lượng được.”
Cố Gia Huy bình tĩnh nhìn khẩu súng đen ngòm trong tay, trong mắt u ám thâm thúy.
Anh híp mắt nhìn về phía Ngôn Dương, lời nói của ông ấy thành khẩn, mặt mày chân thành tha thiết, không có bất cứ một dáng vẻ đang giả vờ nào.
“Được, tôi tin ông một lần.”
Anh cầm khẩu súng lên, nói: “Vậy tôi cần phải làm thế nào?”
“Cậu chỉ cần đi cúng bái mẹ của cậu, người chết là quan trọng nhất, tôi sẽ xử lý bên phía thủ đô. Cậu không đi thì chắc chắn Cố Triệt sẽ không ra tay.”
“Vậy ông có chắc chắn Cố Triệt sẽ ra tay không? Nếu Cố An Nhiên xảy ra chuyện gì thì anh ta chính là đối tượng tình nghi đầu tiên.”
“Chuyện này không phụ thuộc vào anh ta, tôi tự có biện pháp riêng của tôi.”
Khóe miệng Ngồn thần khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh lùng độc ác.
Trăm mưu nghìn kế.
Kiêu hùng.
Hai từ này dùng trên người Ngôn Dương là thích hợp nhất.
Cố Gia Huy cũng không thể không bái phục tâm tư kín đáo của Ngôn Dương, mỗi một bước đi ông ta đều tính toán vô cùng chính xác.
Nếu như ai bị ông ấy nhắm trúng thì chắc chắn cuộc sống sẽ không an lành.
“Ngôn Dương, tôi rất tòn mò, vợ ông có biết ông là người thế này không?”
“Cậu nói chuyện cười sao, vậy vợ chưa cưới của cậu có biết cậu thế này không? Sợ là trên tay cậu cũng đã dính không ít máu rồi đúng không? Đều đã từng làm ra chuyện không thể để người khác biết, phải xem bản lĩnh của ai cao hơn, ai có thể tạo ra được cảnh bình yên giả tạo.”
“Thị trường ở thủ đô là một miếng bánh béo bở, ao cũng muốn chia một phần, mà chuyện chúng ta cần làm chính là đọc chiếm, một nhà nuốt trọn!”
Ngôn Dương vô cùng tự tin nói.
Ông ta có tự tin này, chỉ cần Cố Gia Huy phối hợp tốt với ông ta là được.
“Hy vọng lần này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ. Còn cần tôi giúp ông làm chuyện gì nữa không?”