Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 783
Chương 783
“Được… em, em quyết định đi.”
“Tật nói ắp của anh có phải do nhìn thấy tôi nên mới như thế không? Anh thử không nhìn tôi rồi nói thử xem có đỡ hơn không?” Bạch Thư Hân nghi ngờ nói.
Ôn Mạc Ngôn nghe vậy thì thử quay người lại rồi nói: “Như thế này sao?”
“Anh nói dài thêm một chút.”
“Anh hơi đói, em có muốn ăn sáng không?”
“Hình như có đỡ hơn một chút, anh thấy sao?”
“Hình như có một chút.”
Bạch Thư Hân nghe vậy thì không khỏi thầm cảm ơn trời đất, cuối cùng cô không còn phải quá khó chịu khi nghe Ôn Mạc Ngôn nói chuyện nữa.
“Vậy lần sau anh nói chuyện với tôi thì đừng nhìn tôi, anh muốn nói thế nào thì cứ nói như thế được không? Con người tôi… không quen lắm với cách anh nói chuyện, tôi chỉ sợ hôm nào tôi điện quá, đánh cho anh một trận thì không hay, tôi ra tay cũng khá nặng đấy.”
Bạch Thư Hân thật sự sợ đến một ngày nào đó mình không nhịn được nữa, như thế thì thật sự rất ngại Ôn Mạc Ngôn cười xấu hổ rồi nói: “Ăn sáng thôi, anh vừa mới mua về vẫn còn nóng đấy.”
Hai người ngồi xuống, lúc Ôn Mạc Ngôn muốn nói chuyện với cô thì tự giác quay đầu sang chỗ khác, không nhìn cô nữa thì nói chuyện cũng được lưu loát hơn.
“Môi trường nhà này của anh cũng khá được, thiết kế cũng gần giống với khu nhà của tôi.”
“Vậy sao? Em ở khu nào?”
“Tôi ở khu Cẩm Giang, ở đó cũng gần công ty, tôi cũng vì muốn tiện. Vì dù sao sau khi tốt nghiệp xong cũng phải đi làm luôn và có lẽ công việc cũng khó đổi nên tôi muốn chọn một nơi gần một chút.”
“Anh… chỗ này của anh cũng là khu Cẩm Giang.”
Ôn Mạc Ngôn hơi kích động, anh quay đầu lại nhìn Bạch Thư Hân.
Bạch Thư Hân nghe vậy thì hơi kinh ngạc.
Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy sao? “Anh ở nhà bao nhiêu?”
“603, còn… em?”
“Tôi… 604? Không phải chứ?”
Bạch Thư Hân lập tức đứng dậy, rút thẻ ra vào từ trong túi quần ra rồi đẩy cửa ra ngoài.
Cô thử lại, đúng là mình ở nhà 604, hôm qua cô vừa mới chuyển đến đây, ấn tượng của cô vẫn chưa được rõ ràng lắm.
Trời ạ!
Cô và Ôn Mạc Ngôn lại là hàng xóm sao?
Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy nhà cô bừa bãi, lộn xộn thì cười và nói: “Em vừa chuyển vào à? Chẳng trách hôm qua anh hỏi em nhà mới ở đâu, em nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra. Hôm qua lúc ban ngày anh ở biệt thự với Cố Cố, nếu như anh về sớm một chút thì nói không chừng còn có thể giúp em chuyển nhà.”
Bạch Thư Hân đứng ở sau lưng của Ôn Mạc Ngôn, hiếm khi cô nghe thấy Ôn Mạc Ngôn có thể nói được lưu loát một câu hoàn chỉnh như vậy.
Bây giờ cô mới phát hiện ra giọng nói của Ôn Mạc Ngôn rất dễ nghe, rất thanh nhã và trong sáng, giống như âm thanh của đàn cello vậy, hơi trầm thấp một chút nhưng cảm giác vô cùng tuần tự có lớp lang.
Một giọng nam trung vô cùng dễ nghe, không cao cũng không thấp, ở một mức vừa đủ. Đến khi âm thanh rơi vào tai, màng nhĩ khẽ rung động, thực sự âm thanh vô cùng hay.
“Em có cần giúp không? Anh là một trợ thủ đắc lực.”