Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 586



Chương 586

Bạch Tùng Dương cũng đã bị bố cô đuổi đi, ông cụ muốn đưa cô về nhưng Cố Yên lại khăng khăng đòi ở lại đây đợi, cô ấy muốn chờ Lệ Nghiêm trở về.

Ông cụ thấy cô ấy vẫn còn muốn chờ tên vô liêm sỉ kia thì lập tức giơ tay lên tát cô ấy trong cơn nóng giận.

Cú tát quá nhanh, cả mọi người đều sợ ngây người và trong đó có cả ông cụ.

Ông run run nhìn tay mình rồi lại nhìn Cố Yên nhếch nhác cưới đất, gương mặt nhỏ nhắn đó đang sưng lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Ông ấy muốn đỡ cô dậy nhưng vẫn cố kìm nén. Hai tay bắt chéo phía sau, siết lại thật chặt.

“Được thôi, con muốn ở đây chờ rồi muốn mất mặt thể nào cũng được, bố không cấm cản. Chúng ta đi, mặt mũi nhà họ Cố này đều bị thang vô liêm si đó giảm nát hết rồi!”

Cố Gia Bảo xoay người rời đi, Cố Gia Huy nhờ chú An chạy theo đi cùng ông ấy.

Ban nãy lễ cưới vẫn còn đầy khách khứa ngồi chật cả lễ đường thì bây giờ chi còn mỗi ba người họ.

Hứa Minh Tâm từng nhìn thấy cảnh Cố Yên chật vật nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy tuyệt vọng và đau khổ như lỏng này.

Nếu đây là hôn lễ của cô, Cố Gia Huy bỏ lại cô ở đây nửa chừng để đi cứu lấy em gái mình. Cô biết có cũng là lẽ thường tinh nhưng thể thì quá là vô tình với người bọ bỏ lại.

Lần này bác sĩ Lệ Nghiêm đã làm quá đáng rồi, cô cũng lo lắng cho Thư Hàn rồi lại không yên tâm về Yên “Yên… Để tôi tìm bác sĩ Lệ Nghiêm về cho cậu được không? Cậu đừng khóc, cậu khóc tôi sẽ đau lòng lắm!”

“Để anh đi tìm câu ta về, anh là đàn ông nên sẽ dễ nói chuyện với cậu ấy hơn.” Cố Gia Huy lặng lẽ siết chặt nắm đấm!

Chẳng cần phải nói nhiều làm gì, cứ dùng nằm đấm giải quyết thôi! “Em đi cho, em sợ anh đánh nhau với bác sĩ Lệ Nghiêm, em cũng phải đi thăm Thư Hàn, Anh cứ ở đây chăm sóc cho Yên, em sẽ gọi điện thoại cho anh.”

“Đi đường nhở chú ý an toàn. Cuối cùng Cố Gia Huy đành bất lực buông lỏng tay.

Anh cũng không soi mói gì, nhanh chóng ngồi xuống đất bên cạnh Cố Yên.

Anh ngẩng đầu thở dài rồi giơ tay ôm Cố Yên vào lòng mình, để cô ấy tựa vào vai anh.

“Con bé ngốc nghếch này, ở trước mặt anh trai mà vẫn còn cổ kìm nén ư? Muốn khóc thì cứ khóc đi, ai dám chế cười em thì anh sẽ cắt đứt lưỡi người đó, bẻ hết tăng người đó. Anh nghĩ là bệnh viện cũng khá là thiếu tiêu bản!” Cố Gia Huy nói với sự lạnh lùng và giết chóc.

Anh cũng chẳng thoải mái gì cho cam, thấy Cố Yên đau khổ thì người làm anh như anh làm sao vui được.

Ban đầu Cố Yên vẫn còn nhỏ giọng nức nở nhưng sau khi nghe thấy những lời Cố Gia Huy nói thì cuối cùng cũng không thể kiềm chế nổi, gào khóc lên.

“Anh… Lệ Nghiêm… Tại sao Lệ Nghiêm lại có thể đối xử với em như thế? Anh… Bây giờ trong lòng em đau quá.. Làm sao bây giờ, em nên làm cái gì bảy giờ, rốt cuộc em phải làm thế nào mới có thể thắng được Bạch Thư Hân? Em luôn nghĩ rằng mình sẽ không thua nhưng đến bây giờ thì em đã thua thảm hai.”

Cố Gia Huy nghe cô ấy khóc thút thít thì tim lại nhói lên từng đợt. Bây giờ thì tất cả mọi lời nói trên đời đều trở nên nhỏ bé, anh bỗng trở thành một tên ngốc không biết nên an ủi một cô gái bị tổn thương như thế nào.

Cố Yên mạnh mẽ hơn rất nhiều, cô ấy không dễ dụ như là Hứa Minh Tâm.

Đó cũng là điều khiến anh đau lòng nhất.

Anh vuốt khế lên tóc Cố Yên, mong em gái mình có thể trút hết ra.

Chương trước Chương tiếp
Loading...