Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 508
Chương 508
Bà ta nghĩ tới những việc mình điều tra ra được, sau khi Diên bỏ trốn khỏi nhà thì vô tình gặp được một cô gái người Châu Á, hai người có vẻ khá thân thiết với nhau.
Bà không để ý đến điều đó là mấy nhưng sáng nay bà ta lại nghe được tin cô bé đó ở lại nơi này cả một ngày một đêm!
Một người ngoài bước vào vùng đất riêng tư của bà ta, một ngày một đêm!
Làm sao bà ta có thể yên tâm cho được cơ chứ? “Mẹ, lần này con đã làm không đúng, sau này con… Không bao giờ dám nghĩ đến một người bạn nào nữa.” Diễn cụp mắt xuống, căng thẳng van nài.
“Con không làm gì sai cả, con là một đứa con trai nên thích một người cũng là chuyện hết sức bình thường, mẹ rất vui về điều đó. Con có thể tiếp tục làm bạn với cô ấy, khoảng nửa năm nữa, chỉ cần nửa năm thôi mẹ có thể quang minh chính đại công khai thân phận thật sự của con là một chàng trai. Đến lúc đó thì tất cả công ty xí nghiệp cũng như tài sản của gia tộc đều thành vật trong tay con.”
“Con muốn gặp ai cũng được, mẹ sẽ không ngăn cản con. Bao năm nay con đã rất cố gắng, mẹ nghĩ lại và thấy mình cũng đã quá nghiêm khắc với con rồi, nhưng bây giờ những ngày tháng cực khổ của mẹ con chúng ta đã đến lúc kết thúc. Cô gái này, con muốn giữ lại thì mẹ có thể nghĩ cách để giữ cô bé ở lại đây phục vụ con…” Bà ta còn chưa nói hết lời thì Diên đã vội vàng lên tiếng.
“Không cần đâu! Hoàn toàn không cần một tí nào đâu mẹ, bạn ấy không thích hợp với nơi này. Con cũng không thích bạn ấy, đó chỉ là… Tình bạn bè mà thôi. Bạn ấy là người lạ duy nhất con quen biết được nên mới như thế, không phải như lời mẹ nói đâu mà.”
Diễn cực kì lo lắng, cậu hiểu rất rõ về mẹ mình, từ sau khi cậu biến thành thế này thì bà lại trở tiêu cực và đáng sợ.
Với tính tình của bà thì chắc chắn bà sẽ biến Hứa Minh Tâm thành cá chậu chim lồng, nuôi nhốt ở nơi này suốt đời.
Cậu sống hai mươi năm ở đây còn không thể chịu nổi cái nơi quái quỷ này, Hứa Minh Tâm là người hiên lành trong sáng, yếu ớt như thế thì làm sao chịu nổi?
Cậu cũng sẽ không có bất kì một suy nghĩ vượt quá giới hạn nào với cô cả, với điêu kiện bây giờ của bản thân cậu… Không cho phép điều đói Cậu chỉ là một người tàn tật, cơ thể thì mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc mười lăm, mười sáu tuổi, cậu cũng chưa nói cho Hứa Minh Tâm nghe rằng thật ra mình là con trai.
Bà ta nghe thế thì lại nhíu mày thật chặt: “Dù chỉ là bạn thì cũng có sao. Mẹ sắp xếp cho con biết bao nhiêu người nhưng con chẳng chấp nhận một ai cả, khó lắm mới tìm được một người hợp ý con như thế, mẹ trao cô bé cho con thì sau này con muốn làm bạn hay làm vợ chồng với con bé là chuyện của con thôi.”
“Mẹ à, mẹ không cần phải tốn công tốn sức vì con nữa đâu, cả đời này… Con không thể cưới vợ sinh con được!”
Vừa mới nói xong thì bà chủ đã đập thật mạnh lên bàn phát ra tiếng vang thật lớn dội vào lòng tất cả mọi người.
“Ngoài đôi chân đó cũng với việc không thể lớn nổi thì con chẳng khác gì một người con trai bình thường cả, con có thể cưới vợ sinh con, thân phận con cao quý là thế, chỉ có con ghét bỏ người khác chứ chẳng kẻ nào có quyền khinh rẻ con”
“Nhưng mà con… Khinh thường chính bản thân mình.” Diên chua xót nói.
Bà nhìn thật kỹ chàng trai nhỏ đang cười tự giễu bản thân trước mặt mình, bà thật sự mong rằng cậu chỉ có mười lăm hay mười sáu tuổi, tuy rằng biết hai chân mình bị tàn phế nhưng vẫn tích cực và lạc quan.
Thế nhưng… Dần dần theo tuổi tác tăng lên, cậu phát hiện ra sự kì lạ trong khung xương của mình và bắt đầu sợ hãi gặp mặt người khác, tự nhốt bản thân mình trong phòng mấy ngày mấy đêm không gặp bất kì ai.