Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 477
Chương 477
Cố Gia Huy cười yếu ớt nói, cô cũng có thể nghe ra được ý cười từ trong giọng nói của anh.
Nhịp tim của cô nhanh chóng nhảy lên, run rẩy mở mí mắt ra.
Đập vào mắt là người đàn ông cực kỳ điển trai, vậy mà lại đang đạp chân ngồi xổm trên lan can, cười cực kỳ đẹp trai.
Như vậy rất nguy hiểm!
Hứa Minh Tâm bất chấp tất cả, vội vàng bước tới trước ôm chặt lấy người đàn ông, kéo anh lên ban công.
“Anh điên rồi, anh đứng ở chỗ đó, đây là tầng ba mươi tám đó anh biết không, anh té xuống sẽ chết đó!”
Hứa Minh Tâm sợ gần chết, giọng nói cũng nghiêm khắc hơn mấy phần. Anh cảm nhận được sự lo lắng của cô.
Anh ôm siết cô vào lòng, trên người anh lạnh lẽo, là vì chờ bên ngoài quá lâu. Trên người còn ướt đẫm hoa tuyết màu trắng, trong phút chốc bị chiếc ôm hòa tan.
Anh xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, nên cho em thấy dây thừng trên người anh sớm hơn một chút, làm em lo lắng rồi.”
Dây thừng?
Hứa Minh Tâm phục hồi tinh thần lại, cô nhìn thấy móc khóa chuyên nghiệp được buộc bên hông của anh, vừa nhìn đã biết là kiểu rất chắc chắn.
Phía sau còn có một sợi dây thừng vẫn đang treo lơ lửng ở bên trên.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Máy bay trực thăng?
Anh ngồi máy bay trực thăng đến đây sao? Không phải nói mặc kệ cô, để một mình cô gánh chịu sao?
“Ơ này..”
“Anh nghe thấy lời cầu nguyện của em với ông trời, vì thế nên anh đến rồi đây.”
“Gạt người, anh đã sớm đến đây rồi đúng không?”
“Đúng vậy đó, Minh Tâm của anh ngày càng thông minh đấy nhé. Nếu như em không nhanh chóng cầu nguyện thì chắc anh sẽ chết cóng ở trên ban công đấy.”
“Không phải anh không thèm để ý tới em rồi sao?”
“Sao anh nỡ chứ?”
Anh nói thầm thì, giọng nói vừa khàn khàn vừa u ám.
Sao anh có thể để cho cô chịu đựng một mình, sở dĩ sắp xếp như vậy chỉ là vì muốn tạo cho cô một niềm vui bất ngờ.
Mà anh thật sự có chút việc quan trọng của tập đoàn vẫn chưa giải quyết xong.
Đến khi hết bận, anh liền vội vàng sang đây, muốn gặp mặt cô trước ngày tuyết đầu mùa của năm nay.
Hứa Minh Tâm nghe nói như vậy, mũi không nhịn được xon xót.
Cô vốn dĩ đang lo lắng sợ hãi, nhưng bây giờ lồng ngực căng tràn, không còn lo lắng chút nào nữa.
Cô ôm cổ Cố Gia Huy thật chặt, nói: “Anh đã đến thì tốt rồi, cho dù em có tham gia buổi tiệc từ thiện kia, anh không có ở bên em, nhưng em biết anh ở gần xung quanh em, cố gắng tiếp sức cho em, em cũng đã yên tâm rồi.” “Anh hiểu rồi. Tuyết rơi rồi, dẫn em ra ngoài đi dạo một lát.”