Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 437
Chương 437
“Quả nhiên, em không nên ôm quá nhiều hy vọng vào anh. Em hiểu anh quá rối, những lời này không nằm ngoài dự liệu của em, cho nên em sẽ không đảmanh.”
“Anh vẫn chưa nói hết.”
Lông mày anh ta rủ xuống, đường nét mềm mại, anh ta đang cần thận từng li từng tí bằng bó vết thương cho Cố Yên, sợ làm cô ấy đau.
“Anh có nghĩ đến kết hôn, kết hôn với em. Lúc trong quân đội, thượng tượng còn đặc biệt gọi anh đến văn phòng nói chuyện, hỏi anh khi nào tổ chức đám cưới. Tất cả mọi người đều cảm thấy chúng ta xứng đôi, và anh cũng cảm thấy chúng ta hợp nhau. Nếu như thật sự bảo anh kết hôn, thi anh chỉ muốn kết hôn với em.”
“Anh không hề biết nói những lời ngon tiếng ngọt, cũng không biết lãng mạn. Nhưng anh sẽ lấy dao phẫu thuật ra để bảo vệ em.”
Anh ta nói xong, vết thương của Có Yên cũng được anh ta băng bó xong rồi. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Cố Yên đang ngần nước mắt, không khòi đau lòng lau đi nước mắt của cô, nói: “Cô bé ngốc này, sao em lại khóc rồi?”
“Anh.. Từ khi nào mà anh biết nói những lời sến sắm này vậy?”
“Sến sắm sao? Từng câu từng chữ của anh đều xuất phát từ đáy lòng. Anh không có nói ra từ mà emmuốn nghe, em có trách anh không? Đợi khi anh hiểu rồi, anh sẽ nói cho em biết đó là gì.”
Lệ Nghiêm hai mươi tám không hiểu thế nào là yêu, nhưng anh ta biết được the nào là giúp đỡ lẫn nhau.
Anh ta với Cố Yên đi cùng nhau nhiều năm như vậy, thói quen giống nhau và ăn ý với nhau, thậm chế ảnh mắt thưởng thức cũng giống nhau.
Anh ta thích dáng vẻ cô ấy cầm dao phẫu thuật, trị thương cứu người, và cô ấy cũng đúng như vậy, đều là người hoàn hảo nhất trong trái tim của nhau. Đây không phải là yêu, thế thì là tình cảm gì đây?
Cố Yên khẽ lắc đầu, không kiểm được mà ôm lấy Lệ Nghiêm.
“Đủ rồi… Có những lời này là đủ rồi. Em cũng không dám tin rằng những lời này lại phát ra từ miệng của anh, nhất định là em đang nằm mơ.”
Nguyên một ngày xảy ra quá nhiều chuyện.
Cô ấy rơi vào vực thẳm, đau đớn, tuyệt vọng, sống không bằng chết.
Nhưng bây giờ, Lệ Nghiêm đã cứu sống cô ấy lại rồi, làm cho cô lấy lại lòng tin, tin chắc vào tình cảm giữa hai người họ.Cho dù Bạch Thư Hân có cản trở, thì cô ấy cũng nguyên tin rằng Lệ Nghiêm sẽ xử lý tốt. Cho dù là anh mơ hồ, không sao, bản thân cô ấy sẵn sàng chờ!
“Lệ Nghiêm… Chúng ta kết hôn sớm hơn chút được không?”
“Em không cảm thấy bây giờ quả gấp gáp sao, còn phải chuẩn bị một khoảng thời gian nữa? Anh cũng cảm thấy không thể để em cho em uất ức hoài được.”
Nhưng mà…”
“Chuyện kết hôn anh sẽ bàn bạc với chú, tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với em đâu. Em chỉ cần yên tâm đợi gả cho anh là được rồi.”
Lệ Nghiêm cắt ngang lời cô ấy.
Cô mở miệng vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng do dự một lúc rối cuối cùng không nói gì nữa.
Nếu như… tình cảm của Lệ Nghiêm đối với minh không đủ kiên định thì cho dù bây giờ kết hôn cũng không được gì.