Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 392



Chương 392

Người khác khuyên bảo gì thì cũng vô dụng, anh vẫn kiên trì đợi Hứa Minh Tâm tỉnh lại.

Cột mốc hai mươi tư tiếng đồng hồ dần đến gần, nhưng Hứa Minh Tâm vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Chẳng lẽ ông trời lại tàn nhẫn đến nhường này ư, ông muốn đưa hết những người anh yêu thương đi ư?

Anh hai đi rồi, chẳng lẽ Hứa Minh Tâm cũng sẽ đi à?

Vậy tại sao anh vẫn còn sống chứ. “Em sẽ rời bỏ anh thật ư?”

Cố Gia Huy nỉ non bằng giọng nói rất bi thương.

Phòng bệnh tràn ngập hơi thở của sự tuyệt vọng.

Cố Gia Huy nhìn chằm chằm vào người trên giường, không dám rời mắt đi dù chỉ một giây. Dù có ngắm bao nhiêu thì anh vẫn thấy mình chưa ngắm khuôn mặt này đủ lâu, dù cô đã khắc sâu vào trong tim anh, không thể rời khỏi đó nữa rồi.

“Hứa Minh Tâm, đời này Cố Gia Huy anh chỉ có một người vợ, nếu không phải là em thì anh sẽ không cưới ai khác đâu.” Anh nói từng câu từng chữ một cách rất rõ ràng và mạch lạc.

“Em sợ tối lắm cơ mà, nếu đi trên đường ấy một mình thì chắc sẽ bị dọa đến mức bị giày vò. Nếu như em sợ thì em chờ anh nhé, dù anh có phải hủy đi cả J&C, à không, em sẽ dốc hết sức mình để khiến những người đó phải trả giá thật nhiều. Anh chỉ cần báo được thù cho anh hai thôi, sau đó anh sẽ xuống gặp em.”

“Em đi chậm thôi, đừng đi nhanh quá, anh sợ sẽ không bắt kịp được em.”

“Nếu kiếp sau em vẫn là nữ, thì cứ tiếp tục làm một cô gái ngốc nghếch thế này đi. Anh sẽ tìm ra em. Nhưng anh cam đoan, khi đó anh sẽ không khiến em bị liên lụy vào hoàn cảnh phức tạp như vậy nữa, em muốn một cuộc sống bình dị thì anh sẽ cho em một cuộc sống bình yên.”

“Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh. Kiếp sau, anh sẽ đền bù lại cho em.”

Cuối cùng… Hai mươi tư tiếng đã kết thúc.

Cố Gia Huy nhìn đồng hồ trên tường, đồng tử anh co lại.

Anh kiên trì mãi đến bây giờ, cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi nữa, cả người đổ đất gục xuống.

Lệ Nghiêm và Cổ Yên vội vàng tiến đến đỡ anh dậy.

“Không cần.”

Anh đưa tay ra càn họ lại, tự mình đứng dậy từ dưới đất lên.

Anh nhìn Hứa Minh Tâm một lúc rất lâu. Mãi một lúc sau anh mới lưu luyến rời đi ánh mắt.

“Lệ Nghiêm, cậu cũng biết bảo quản thi thể thế nào đúng không, đừng để cô ấy rời đi trong thời gian sắp tới. Đợi khi nào tôi xử lý xong mọi chuyện đã.”

“Anh định làm gì?”

Lệ Nghiêm giữ vai anh lại, lo lắng nói.

“Tôi nói rồi. Nợ máu phài trà bằng máu. Hứa Minh Tâm chết rồi thì mấy người kia phải chôn cùng với cô ấy, đừng ai hòng trốn thoát.”

“Anh định ra tay thế nào? Dù gì thì cũng phải sắp xếp một vụ tai nạn bất ngờ nào đó chứ? Anh định đường đường chính chính ra tay à?”

“Đi đường chính đi, giới quý tộc ở Đà Nẵng vẫn biết do Cố Gia Huy tôi làm rồi mà, che giấu làm gì nữa?”

“Anh đừng xúc động, dù có giết được nhà họ Trình thì vẫn sẽ bị Cố Triệt bắt thóp, chuyện này phải bàn kỹ đi đã. Anh chán sống rồi à…”

“Ừ”

Lệ Nghiêm còn chưa nói hết câu thì Cố Gia Huy đã lạnh lùng nhà ra một chữ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...