Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 2718
Chương 2718
Anh không hề biết phía sau Tạ Quế Anh có bao nhiêu người, không hề biết mình có thể chống chọi được bao lâu, nhưng vấn khăng khăng quyết định thay cô.
Anh có thể sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho tương lai của cô, bất kể có anh hay không, cũng tính toán kĩ lưỡng, hoàn hảo không tì vết.
Còn anh…
Anh chưa bao giờ nghĩ cho tương lai của mình mà cứ luôn chọn lấy hiểm nguy.
“Cố Gia Huy… Em sẽ mạnh mẽ hơn, em sẽ bảo vệ anhI”
Hứa Minh Tâm về lại nhà bếp, làm món tráng miệng cuối cùng, rồi bưng lên.
Cố Gia Huy và Tạ Quế Anh nói chuyện câu được câu chăng, dường như đang bàn chuyện đám cưới.
Cố Gia Huy tỏ ra thờ ơ, những câu trả lời cũng lạnh nhạt.
Hứa Minh Tâm đưa món tráng miệng tới, lúc đang chuẩn bị quay về thì nghe thấy giọng nói nũng nịu của Tạ Quế Anh.
“Gia Huy… Đêm hôm đó anh lợi hại ghê, làm em đau mất mấy hôm, lần đầu tiên của em mà anh cũng không dịu dàng với em một chút.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, bước chân bông khựng lại.
Theo bản năng, cô quay người ngẩn ngơ nhìn Cố Gia Huy.
Trước đó không hề nghe thấy chuyện này trong máy nghe trộm, và cũng không thấy Cố Gia Huy nhắc đến.
Anh đã nói là chưa làm cơ mà?
Không…
Dù đã làm rồi thì sao nào?
Anh không cố tình, chắc chắn là có tình huống bất ngờ xảy ra.
Anh yêu mình, chung thủy với mình cả thể xác lẫn tâm hồn, chắc chắn là anh có nỗi niềm khó nói.
Mình phải tin Cố Gia Huy!
Cô hoảng loạn một thoáng rồi quay lưng bước đi, như thể đang chạy trốn.
Thấy cô đi khỏi, mặt Cố Gia Huy không tỉnh bơ nhưng tim thì giật thót.
Anh còn chưa kịp nói về việc này, đêm hôm ấy thực sự quá rối ren…
Lúc thu dọn dao thớt trong nhà bếp, Hứa Minh Tâm vấn đau đáu về những lời Tạ Quế Anh vừa nói.
Do mất tập trung nên không cẩn thận cứ tay phải con dao.
Đau đớn, làm cô tức thì tỉnh táo…
Người phục vụ bên cạnh nhìn thấy liền giật lấy con dao trên tay cô.
“Chị Minh Tâm, chị không sao chứ?”
Gô lơ đãng vung tay rồi băng bó lại, người phục vụ không chịu được nữa liên giúp cô rửa sạch và sát trùng vết thương, yêu cầu cô nghỉ làm về nhà và sớm đến bệnh viện băng bó.
Cố Gia Huy đã ăn cơm xong, trong cửa hàng cũng không có việc gì phải lo liệu.
Cô nhặt lấy chiếc túi rôi mơ hồ mà bước ra khỏi nhà hàng.
Trời vẫn đang là giữa trưa, nắng có chút chói chang, mặt trời ở ngay trên đỉnh đầu.
Cô không thể mở mắt và cảm thấy rất chóng mặt.
Có vẻ như cô thực sự cần phải đến bệnh viện, chỉ để mất một ít máu mà đã không ổn rồi.
Cô đang loạng choạng bước đi thì đột nhiên phía sau cô lại vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Hứa Minh Tâm.”
Cô tức thì tỉnh táo lại, siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình đến mức đâm vào vết thương mà vẫn không để ý.