Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 2682
Chương 2682
Thân mình nhỏ bé của cô rơi vào trong mắt anh giống như chìm vào vực sâu thăm thẳm không cách nào thoát được.
“Cố Gia Huy, có thể ly hôn.
Nhưng cái gì nên là của tôi thì đều phải thuộc về tôi! Tôi muốn mang Cố Hy đi, dù sao cũng không phải con anh.”
“Được.”
Cố Gia Huy nheo mắt lại, nói từ này đặc biệt nặng.
Từ này….rơi vào trong tim làm cô cảm thấy nặng trĩu.
Vậy mà anh lại đáp ứng, không có một chút phản đối.
Cô mở miệng, định nói gì đó để ngăn lại hành động của Cố Gia Huy.
Nhưng chưa kịp nói ra thì giọng nói lạnh lùng của Cố Gia Huy cắt ngang.
“Tôi chỉ muốn giải quyết chuyện này dứt khoát, tôi không muốn… không muốn nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa.”
“Cố Gia Huy, chúng ta cùng trải qua ba năm, đã trải qua bao nhiêu đắng cay ngọt bùi. Vậy trong hai mười ngày này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến anh muốn giải quyết dứt khoát? Rốt cuộc trong tim anh, tôi là gì?”
“Trước kia tôi yêu cô, tôi đã nói với cô, cô là gì, vậy bây giờ tôi không còn yêu cô nữa thì cô thấy cô là cái gì? Cô là gì trong tim tôi? Câu hỏi rất hay, cô không là gì cả?”
Tràn ra bờ môi là giọng nói lanh như băng của anh.
Người ta thường nói, đàn ông môi mỏng sẽ phụ bạc, cô không tin. Nhưng bây giờ thì cô tin rồi.
“Vậy trong 20 ngày này… rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Trong 20 ngày ở chung với một tên đàn ông khác, cô hỏi tôi có chuyện gì xảy ra, thật đúng là buồn cười.”
“Thế còn anh và Tạ Quế Anh?” Cô tức giận nói.
“Tôi và bác sĩ Quế Anh không bẩn thỉu như cô nghĩ đâu.Trong thời gian này, là cô ấy an ủi tôi, nếu không thì tôi có lẽ đã không đứng đây nói chuyện với đôi gian phu dâm phụ các người. Cô lúc trước đã xả thân cứu .Jane, tôi biết rõ cô không tình nguyện. Bây giờ chuyện đã qua lâu như vậy, dù ban đầu không tình nguyện thì bây giờ cũng đã trở nên can †âm tình nguyện phải không?”
VAT % Hứa Minh Tâm cảm thấy nhục nhã, tức giận đến mức toàn thân run lên.
Lời này của anh có ý gì?
Can tâm tình nguyện cùng Phó Minh Tước vụng trộm ư? Sao anh lại có ý nghĩ dơ bẩn như vậy?
Cô định nói thêm điều gì đó nhưng bị Phó Minh Tước ngăn lại.
“Cố Gia Huy, việc đã đến nước này, chúng tôi cũng không muốn nói thêm điều gì. Ngày mai hãy tìm một luật sư giỏi phân chia tài sản và vấn đề con cái, sau đó đến cục dân chính. Cậu cũng không muốn ầm ï như vậy mà ra tòa phải không?”
“Minh Tâm, chúng ta đi thôi.”
“Cô, con đàn bà lẳng lơ này, đừng bao giờ bước chân vào nhà của tôi nữa.”
Phu nhân ở sau lưng hung tợn nói, Phó Minh Tước không muốn dừng lại nhưng vẫn quay đầu lại, hung dữ nhìn.
“Cố Gia Huy, coi chừng mẹ của cậu, nếu miệng bà ta còn nói ra những lời không sạch sẽ nữa thì đừng trách sao tôi lại độc ác. Dù sao giữa tôi và bà †a cũng có ân oán không nhỏ, hơn nữa tôi cũng không sợ cậu trở mặt.”
“Phó Minh Tước!”
Cố Gia Huy gắn từng chữ nói.