Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 2427
Chương 2427
“Không ngờ bác sĩ Anh lại đa tài như vậy, ngay cả cái này cũng biết.
Hương thơm không nồng nhưng lưu lại rất lâu, anh đến nhà anh hai chắc cũng phải mất cả tiếng đồng hồ nhưng mà hương thơm vẫn còn đó”
ô ấy không làm bác sĩ mà làm điều chế nước hoa thì nhất “Sớm biết thì sẽ không nói cho em để em ghen một hồi!” Cố Gia Huy bất đắc dĩ nói, làm sao mà đề tài càng đi càng xa rồi.
“Em không ghen đâu, bởi vì em biết anh không có gan đó!” Cô cười cười nói.
“Hứa Minh Tâm, em không thể giả vờ ghen tuông làm anh vui sao?”
Anh không ngừng gõ đầu cô, nhưng mà lại không có dùng sức, trong mắt tràn đây cưng chiều, nụ cười nơi khóe mắt như tạc vào xương.
“Được rồi được rồi, về nhà đi, em sắp đói hết rồi. Hôm nay em đi bộ cả một ngày rồi, mệt chết đi được” Cô hét lên, nằm trên ghế phụ.
Xe chưa chạy được bao lâu thì cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Không biết trong mơ cô ăn cái gì ngon mà khóe miệng gợi lên một vòng cung ngọt ngào, đầu lưỡi liếm liếm môi, tựa hồ còn chưa ăn no.
Xe về đến nhà thì cô cũng chưa dậy.
“Cô gái này, rốt cuộc là mơ đến món gì ngon?” Cứ luôn liếm môi mình, đây rõ ràng là quyến rũ trần trụi.
Khi xe tắt máy, anh không nhịn được lại gần muốn lén lút hôn cô.
Môi chỉ vừa lướt qua, nhưng mà không ngờ Hứa Minh Tâm lại đổi khách thành chủ.
Tuy răng động tác vụng về, nhưng lại mang đến cho anh cảm giác tê dại, giống như bị kiến cắn nhẹ một cái, tuy đau nhưng mà cũng không đến nổi khiến anh khó chịu.
Hứa Minh Tâm mơ thấy cô đang ăn một bữa tiệc hoành tráng, ở đó có tất cả đều là loại thịt yêu thích của cô.
Thịt dăm bông, thịt bò, gan ngỗng, chả cừu…
Hơn nữa còn có đậu phụ Nhật Bản, cái này cũng không khỏi quá ngon đi? Cắn một miếng thì lại muốn thêm một miếng nữa.
Cô không nhịn được mà gặm cắn nhiều lần, rất đàn hồi.
Mà mà không biết tại sao, cô lại không thể cắn đứt Cô liếm nó như đang ăn kẹo mút.
Nụ hôn này… dần dần trở nên mãnh liệt, nhiệt độ bên trong xe càng ngày càng cao.
Cô dần nhận ra sự khác lạ, dường như ai đó đang vén quần áo cho cô.
Bàn tay to ấm và thô ráp, trên lòng bàn tay còn có những vết chai mỏng.
Bất cứ nơi nào nó đi qua thì nơi đó đều như ngọn lửa thảo nguyên hừng hực cháy.
Người cô không khỏi nóng lên, muốn mở mắt ra nhưng mà mí mắt nặng quá không mở ra được.
Cô vừa ăn lẩu vừa la nóng.