Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2393



Chương 2393

“Bố..”

“Dao Dao ngoan, sau khi đến chỗ bà ngoại thì phải ngoan ngoãn, họ sẽ chăm sóc con thay cho bố, hơn nữa họ cũng sẽ chăm sóc con tốt hơn bố. Con có thể đi học, con có thể có bạn mới và sẽ có người ngủ cùng con mỗi đêm”

“Nhưng mà… con đi rồi thì bố chỉ còn có một mình thôi”

“Cô bé ngốc, bố vẫn còn có mẹ con mà. Mẹ chưa bao giờ rời bỏ bố, mẹ vẫn luôn ở đó và bố có thể cảm nhận được sự hiện diện của mẹ con. Vì vậy bố chưa bao giờ cô đơn”

“Nhưng mà… tại sao con không thể cảm nhận được sự tồn tại của mẹ? Bố… bố đang nói dối con đúng không?”

Cô bé nghẹn ngào, cô bé còn nhỏ tuổi nên không hiểu mấy câu chuyện tâm linh như thế này.

“Không có, một ngày nào đó thì bố sẽ làm cho mẹ của con trở lại, sau đó thì gia đình ba người chúng ta sẽ được đoàn tụ”

Khi Phó Minh Diệp nghe nói như thế thì cô bé rất muốn nói với anh †a rằng mẹ đã chết rồi. Giáo viên nói là con người đã chết rồi thì sẽ không thể sống lại được.

Những người đã lên thiên đàng thì cũng sẽ không bao giờ trở lại được.

Nhưng mà khi cô bé nhìn thấy ánh sáng trong mắt bố mình, ngọn lửa đang bùng cháy hừng hực.

Cô bé mở miệng nhưng mà lại không nói được lời nào.

Cô không muốn đả kích bố mình.

Thừa dịp cô bé không khóc, Phó Minh Tước đã đưa cô bé đến chỗ Quý Thiên Kim và nói: “Ngọc Diệp là cháu gái của dì, còn tôi là chồng của cô ấy, dựa theo bối phận thì tôi cũng nên gọi bà một tiếng dì”

“Tôi sẽ giao Dao Dao cho dì, tôi tin răng nhà họ Quý sẽ cho con bé một cuộc sống tốt đẹp”

“Dao Dao theo tôi thì con bé sẽ lập tức đổi thành họ Quý, từ nay về sau sẽ là người nhà họ Quý của tôi. Nhà họ Phó cậu sống hay chết thì cũng không liên quan gì đến con bé nữa. Dù cho cậu có chết ở bên ngoài thì con bé cũng không thể nhận cậu là bố, cũng không thể để tang cậu một cách quang minh chính đại.”

“DÌ”

Hứa Minh Tâm không ngờ tới Quý Thiên Kim lại nói thẳng như vậy, đứa nhỏ vẫn còn ở đây. Quý Thiên Kim không để ý, nhìn về phía Dao Dao rồi nói: “Cháu đã gần bảy tuổi rồi cho nên cháu cũng nên hiểu một chút, nhà họ Quý chúng ta chính là cảnh sát cấp cao. Mà bố của cháu chính là một tên trộm và là một tội phạm, nếu mà cứ truy tố những tội trạng đó thì đều đáng tử hình! Từ trước đến nay thì cảnh sát và tội phạm thì luôn luôn không đội trời chung, cũng không có bất kỳ liên quan gì đến nhau, nếu không thì sẽ bị người ta nói là cảnh phỉ cấu kết!”

“Nếu cháu muốn vào cửa của chúng ta thì cháu nhất định phải phân chia rõ ràng với bên này cháu có biết không?”

Dao Dao nghe xong thì nước mắt lưng tròng nhìn Phó Minh Tước.

“Bố..”

Cô bé không muốn rời xa bố mình, cô bé không muốn ngay cả khi muốn nhìn thấy nhau thì cũng phải lén lút.

Nhưng mà… bố lại muốn cô bé đi, nếu cô bé không đi thì bố sẽ thất vọng.

“Con có tin bố không?”

“Dạ tin”

“Vậy thì bố hứa với con rằng sau này bố sẽ đi tìm con, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, nhưng mà bố cần thời gian. Con sẽ cho bố thời gian chứ?”

“Dạ, chỉ là… bố đừng để Dao Dao chờ lâu” Cô bé khóc nức nở.

“Được rồi, bố hứa với con”

“Ngoéo tay!” Cô bé chấp nhất nói, muốn ngoéo tay đảm bảo với Phó Minh Tước.

“Ngoéo tay chính là thắt cổ, trăm năm cũng không thay đổi”

Chương trước Chương tiếp
Loading...