Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 2207
Chương 2207
“Khoảng thời gian này anh trốn ở đâu đến cả tôi cũng không tìm ra được, xem ra cũng có mấy phần bản lĩnh. Tốt nhất là nên vĩnh viễn có giá trị lợi dụng, nếu vô dụng thì sớm muộn gì cũng sẽ bị vứt bỏ.”
Phó Minh Tước nghe vậy, đôi chân đứng vững lại, lạnh lùng nói: “Đương nhiên là tôi sẽ có giá trị lợi dụng, cái đó cũng phải nhìn xem cậu có thể sử dụng hay không. Hôm nay ý muốn giết tôi của cậu chưa thể đạt được, ân tình này tôi nhớ kỹ, sau này sẽ trả.”
Dứt lời, cũng không quay đầu lại rồi rời đi.
Khóe môi của Diên nhếch lên, nụ cười kia giống như nụ cười của Satan vậy.
“Vậy sao? Anh cũng xứng?”
Phu nhân đã đưa .Josh đến một căn cứ bí mật, ngay cả Diên cũng không biết.
Cố Trường Quân vừa ra khỏi cửa đã bị choáng váng rồi ngất đi, căn bản không biết là mình đang đi đâu.
Anh ấy nhìn thấy .Josh đang thoi thóp ở trong phòng của Diên, bẩn thỉu, trên người toàn là vết máu.
“Joshl”
Thời khắc anh ấy nhìn thấy cô ta, nhanh chóng tiến lại vội vàng ôm cô ta vào trong ngực.
“Cố… Cố Trường Quân…”
Josh cảm nhận được cái gì, phí sức mở đôi mắt đang sưng đỏ ra, ánh mắt đục ngầu phải mất hồi lâu mới tập trung được, liếc mắt nhìn lên người Cố Trường Quân.
Cô ta muốn đưa tay vu.ốt ve gương mặt của anh ấy nhưng lại bất lực, ngón tay run rẩy.
Mười đầu ngón tay của cô ta đã bị dâm đến máu me đầm đìa, vết thương chậm chạp không thể hồi phục.
“Là anh đến chậm, bây giờ anh đưa em rời đi!”
Cố Trường Quân dịu dàng ôm lấy cô ta, muốn dẫn cô ta đi thì bị phu nhân ngăn lại “Có ra khỏi cánh cửa này nó cũng không sống nổi, tính mạng của nó chỉ có thể kéo dài nhiều nhất là một tháng nữa thôi”.
“Lời này của bà là có ý gì?” Cố Trường Quân hung tợn nhìn phu nhân, giống như thú dữ, anh ấy hận bây giờ không thể xé xác người đàn bà độc ác này ra.
“Cố Trường Quân, tôi biết bản lĩnh của cậu ở thương trường không ai có thể so sánh, cho nên nếu muốn giúp con trai tôi làm việc căn bản là không thể thiếu sự trợ giúp của cậu. Lúc đầu tôi hạ độc cậu là muốn để cậu trung thành một đời với tôi.
Nhưng .Josh thì ngược lại, vậy mà nó lại quay lưng với tôi, để tất cả thuốc lại, cấu kết với bọn người hầu. Trong tay nó có huy hiệu gia tộc, vốn dĩ có thể trốn được một mạng, thế nhưng nó lại lặng lẽ đưa huy hiệu gia tộc cho cậu. Hẳn là cậu còn chưa biết cái huy hiệu gia tộc này có thể làm được cái gì nhỉ, phàm là người cầm huy hiệu gia tộc này, bất kỳ kẻ nào ở Kettering đều không thể động đến, bỏ qua một con đường sống. Nó vốn là một quân cờ xuất sắc, sẽ không phản bội lại tôi. Nhưng bởi vì cậu cho nên nó mới nhiều lần phạm sai lầm, quên đi bổn phận của mình. Một quân cờ không an phận như vậy, tôi giữ lại làm cái gì? Lúc đầu tôi còn có thể cho nó một con đường tốt, chờ trốn tránh được, nó liền có thể sống cuộc.
sống của mình. Nhưng nó lại tham lam muốn ở bên cậu. Nếu như cậu rời đi, chẳng khác nào Diên thiếu đi cánh tay đắc lực.”
“Nó muốn thành toàn cho cậu, vậy mà nguyện ý hi sinh chính mình. Vốn dĩ tôi còn không muốn ra tay với nó sớm như vậy, là chính nó muốn chết, nguyện ý dùng một mạng đổi một mạng!”
“Hiện tại, thuốc giải duy nhất nằm ở trong tay tôi, cậu chỉ có một biện pháp. Nếu như muốn cứu nó thì phải ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của tôi, làm việc cho tôi. Nếu không, hai người gặp lại nhau ở kiếp sau đi!”
“Anh… Anh đi đi, nơi này là lồng giam, không thích hợp với anh đâi osh gian nan phun ra câu nói này, ho ra máu tươi đỏ ngầu.
Máu tươi bốn phía, nhuộm đỏ gò má tái nhợt của cô ta.
Cô ta đau đớn nghìn phần, hơi thở mong manh.