Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1962
Chương 1962
Cố Gia Huy còn thường xuyên dẫn cô ra ngoài vận động.
“Em chạy nhanh lên nào, không phải bữa tối em đã ăn rất nhiều sao?”
“Minh Tâm, hãy nghĩ đến kỳ nghỉ tối nay!”
“Cậu ba Trung, anh có dám xuống xe nói chuyện với em không?”
Hứa Minh Tâm chạy cuồng nhiệt hơn. Cô đang chạy bộ mà anh lại lái Maybach đi cạnh cô, còn dám nói cô chậm? Động vật hai chân như cô có thể so với xe bốn bánh sao?
Đúng lúc ấy, có tiếng huýt gió truyền đến từ phía sau.
Cô không nhịn được quay đầu lại xem, Phó Minh Tước mặc bộ đồ thể thao đang chạy lại gần.
“Anh †a không chạy với cô thì tôi chạy với cô”
“Anh..”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chạy đi”
Phó Minh Tước không đợi cô nói hết câu, kéo cổ tay cô rồi chạy.
Anh ta còn không quên liếc Cố Gia Huy trên xe khiêu khích.
Cố Gia Huy nhíu chặt mày lại, lái xe đi theo.
“Người đàn ông của cô thật vô lương tâm, cô ở đây đổ mồ hôi như vừa đầm mưa còn anh thì ngồi trong xe, thoải mái dễ chịu. Nếu như tôi là cô thì tôi đã bỏ anh ta rồi gả cho.
người đàn ông tốt hơn rồi”
Hứa Minh Tâm vừa chạy vừa thở hồng hộc, không có sức nói chuyện nữa.
Chỉ chạy bộ thôi mà, sao lại đổi người rồi chứ?
Cô chạy được hai mươi phút thì không chạy nổi nữa, cô lựa chọn từ bỏ.
Cố Gia Huy lập tức chạy tới cạnh cô hỏi: “Chức năng tìm phổi vẫn hơi yếu, cần phải tiếp tục đề cao. Tim đập mỗi giây…”
“Sao anh lại biết?”
“Vòng tay em đeo có thể đo lường số liệu, anh vẫn luôn ghi chép lại”
Lúc này Hứa Minh Tâm mới hiểu ra, hóa ra anh ở trên xe ghi số liệu giúp cô.
Anh đưa khăn mặt và nước ấm cho cô rồi nói: “Mấy ngày tiếp theo có thể giảm cường độ tập luyện”
“Lương tâm anh trỗi dậy rồi hả?”
“Kỳ kinh nguyệt của em sắp tới rồi, ngố Cố Gia Huy gõ đầu cô.
Hứa Minh Tâm mới nhớ đến, quả thực bà dì của cô sắp đến rồi.
Trước đây cô đều đặt lịch thông báo trên điện thoại, còn bây giờ… đã có người nhắc cô rồi.
“Sao anh lại tới đây? Anh và tôi là đối thủ của nhau, anh cứ ngang nhiên xuất hiện trước mặt tôi thế này hình như không thích hợp cho lắm?”
Cố Gia Huy cũng không hẹp hòi, đưa một chai nước cho anh ta.
“Không bỏ độc đó chứ”
Anh ta cười nói rồi vặn nắp chai ra uống.
“Xem ra anh đã biết thân phận của tôi, tôi nhận lệnh liều chết của cấp trên, anh nên sợ tôi”