Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1888
Chương 1888
Đó là sự áy náy, dẫn vặt trong lòng mà cả đời anh đều không thể trả hết được. Đúng vậy.
Chính là cả đời này.
Cô gái kia đợi anh ấy sáu năm, vì anh ấy mà một mình nuôi dưỡng con gái Hiện giờ cô mạnh dạn chủ động buông tay, không ồn ào cũng không náo nhiệt, thậm chí còn dùng hết hết thảy danh dự để bảo vệ anh.
Josh để tay lên ngực tự hỏi, nếu chính mình là Ôn Thanh Vân, thì anh có thể rộng lượng như vậy hay không?.
Đáp án là… Không biết.
Anh ta không biết chính mình có thể vị tha đến như vậy hay không. Có thể vì người mình yêu mà hi sinh nhiều đến vậy.
Anh ta cũng sợ chính mình sẽ trở nên giống như Bernie, vì yêu sinh hận, mà trở nên ích kỷ, dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Hai người phụ nữ này hoàn toàn là ở hai đầu thái cực trái ngược nhau.
Một người làm người hận ngứa răng, xóa sạch những dấu vết cuối cùng.
Một người thì mềm lòng, muốn vì cô trả giá hết thảy.
Bọn họ ở bên nhau sẽ không có kết quả, vậy sao lại không… Thành toàn?
Anh ta nằm lấy tay bị thương của Cố Trường Quân, một chút ôn nhu chà lau lấy vết máu.
Anh ta dịu dàng mà nói: “Trở lại bên cô ấy đi… Cô ấy cũng cần anh. Anh mặc dù không yêu cô ấy thật thì anh đối với cô ấy cũng cần có sự áy náy, cảm động, còn có tình yêu đối với đứa con của hai người thì cũng có thể giúp cho hôn nhân của hai người kéo dài được thêm”
“Anh và em ở bên nhau, không phải cũng là bị em đả động sao?”
“Cảm động không phải cảm tình, lẽ ra chúng ta nên nhận ra điều đó sớm hơn”
Anh ta gắn từng chữ một nói, mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng, dùng hết toàn thân sức lực.
Đây là điều hiện tại mà anh ta có thể làm được.
“Lúc trước cho em thật sự rất tùy ý, dùng danh hiệu của người khác, anh lúc nào cũng như một cái bóng vậy, vẫn luôn ở bên cạnh em. Hiện giờ anh tự do, anh cũng không còn là cái bóng luôn bên cạnh em nữa, anh có thể quang minh chính đại đứng ở dưới ánh mặt trời, làm chuyện mà anh muốn làm”
“Cố Trường Quân, anh đã tự do rồi, đừng đừng bao giờ đi nhầm đường nữa, nếu lạc đường thì em nên biết đường mà quay đầu lại”
Cố Trường Quân nghe được lời này, đồng tử hung hăng co rút lại “Em nói… Cùng em ở bên nhau trên con đường này, là lạc đường?”
“Đúng vậy… chúng ta đã lạc đường rồi”
Josh hít sâu một hơi, găn từng chữ một nói.
Sau đó, anh ta ngước mắt lên, con ngươi xanh thẳm không hề chớp mắt dừng ở trên người anh.
kết quả làm gì nữa. Trở về đi, cô ấy cần anh hơn là em. Cô ấy đã từng vì anh mà chờ đợi sáu năm, mà còn em không có anh thì cũng vượt qua hơn hai mươi năm đầu”
“Tính đến tính đi, con đường về sau em đi một mình cũng không có sao, mà còn anh…và cô ấy cùng nhau, một nhà ba người, thật tốt quá phải không?”
“Anh không thế không có em, em giúp anh sống lại một lần được không?” Anh ấy dùng ngữ khí cầu khẩn, vô cùng thành khẩn.