Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1640
Chương 1640
Lúc nào cũng phá vỡ bầu không khí vào ngay lúc cô ta đang đau buồn nhất. Sự chênh lệch trước và sau quá lớn, thậm chí không có tỉ giảm xóc nào, lần nào cũng khiến cô ta bất ngờ không đề phòng kịp.
Kỷ Thiên Minh mìm cười, xoa đầu cô ta, cũng lau áo sơ mi bị nước mắt thẩm ướt, anh ta nói: “Được rồi được rồi, đừng ra vẻ nữa, chuyện đã đến nước này thì chúng ta cũng không làm gì được nữa đâu. Cứ giải quyết chuyện no ấm trước đã. Cho dù em không đói thì anh cũng đói, anh muốn lấy tiền ăn cơm.
“Đệch ông nội anh!”
“Chúng ta có cùng ông nội đó, em nguyền rủa người chết là tổn hại phúc đức lắm đấy, coi chừng ông nội báo mộng cho em nha.”
Kỷ Thiên Minh nói như là sợ thiên hạ không loạn.
“Anh…“
Kỷ Nguyệt Trầm tức giận đến mức không nói nên lời câu nào, chỉ dành trợn mắt liếc anh ta.
Không bao lâu sau, đã đến ngày Ôn Mạc Ngôn kết hôn.
Cô đã tham gia hôn lễ của Hứa An Kỳ, cảm thấy nó thật long trọng, rất mộng mơ. Cô cũng tham gia hôn lễ của Cố Yên và Lệ Nghiêm, cảm nhận được sự tuyệt vọng nhè nhẹ.
Bây giờ… là hôn lễ của Ôn Mạc Ngôn.
Cách ăn mặc của Christie rất đẹp, khăn voan màu trắng, áo cưới thật dài, bố của cô ta nắm tay cô ta đi lên thảm đỏ, giao cô ta vào tay Ôn Mạc Ngôn trước sự chứng kiến của mọi người. Tiếp đó là lời thề nguyện của mục sư, trang nghiêm túc mục, bất kể là khỏe mạnh hay bệnh tật, giàu có hay bần hàn, vẫn gắn bộ sống chết với nhau không rời.
Hứa Minh Tâm không biết Bạch Thư Hân ở thành phố đó có nghe được tin ở London. Nếu cô ấy biết nếu cô ấy muốn khóc thì có ai cho cô ấy mượn vai hay không?
Tiệc cưới diễn ra rất lâu, có bãi cỏ ngoài trời thật to, có hoa hồng trải khắp sản, có mưa cánh hoa, có khinh khí cầu. Cô không chú ý, ăn nhằm chocolate có rượu, lúc ăn thì không cẩn thận nên bây giờ mặt cô thấy hơi khó chịu.
Cố Gia Huy đưa có đến phòng nghỉ ngơi, sau khi anh giúp Ôn Thanh Vân tiếp khách đến tham gia tiệc cưới xong bèn đến đây thăm cô. Hứa Minh Tâm nghỉ ngơi một lát, cũng đã tỉnh táo lại đôi phần.
Bỗng nhiên, cô nghe được tiếng đập cửa dồn dập ở ngoài cửa. Cửa phòng bị đập rung, như là người bên ngoài có chuyện gấp gì vậy.
“Ai đó?”
Cô hồi hộp chớp mắt.
“Là tôi, Ôn Mạc Ngôn đây.”
Giong của Ôn Mạc Ngôn vọng vào từ ngoài cửa, khiến cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy ra mở cửa. Anh ta có uống một ít rượu, mặt hơi ửng hồng, mặc vest mang giày da, trước ngực đeo hoa cưới, bên trên viết hai chữ “chú rể”
Sau khi anh ta vào phòng, chuyện đầu tiên là đi lòng vòng tìm thứ gì đó. Nhưng trong phòng chỉ có hai người bọn họ, không hề có người thứ ba.
“Anh đang tìm cái gì thế?”
Hứa Minh Tâm rất hoang mang.
“Có phải là… còn một người nữa hay không? Phải có một người nữa mới đúng ” Nghe Ôn Mạc Ngôn nói như thế, trái tim của Hứa Minh Tâm run lên. Rõ ràng là Ôn Mạc Ngôn đã quên hết tất cả về Bạch Thư Hân, không còn nhớ được gì, nhưng lại nhớ đến chuyện này.