Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1526
Chương 1526
Mượn nhà vệ sinh của đàn ông hình như không ổn làm thì phải? “Sao thể, có chuyện gì sao?”
“Không
Người đàn ông liếc nhìn căn phòng của cô ta, phát hiện bên trong tối om như mực thì nói: “Phòng có mất điện rồi à? Chưa nộp tiền điện sao?”
“Không phải, nhân viên quản lý nói đường dây điện trong phòng tôi bị hư rồi, hơn nữa vì sửa chữa đường ống nước nên cũng không có nước luôn. Nhất định ngày mai tôi phải phàn nàn, chung cư tế quá đi mất. Cô ta than phiền nói.
Người đàn ông nghe cô ta nói xong thì hiểu ra cô ta đến tìm anh ta để làm gì.
“Nếu cô không chế thì hãy qua phòng tôi nấu ít nước nóng gội rửa sơ đi. Em gái tôi đã từng nhắc với tôi, nó cố ý nói cho tôi biết hàng xóm của tôi là một cô gái. Hôm nay cũng xem như tôi đã được quen biết rồi.”
Đối phương nói chuyện rất tế nhị, cười lên cũng rất thân thiện. Anh ta mặc chiếc áo len cổ cao làm tôn lên dáng người cao ráo và săn chắc
Bạch Thư Hân do dự một lúc rồi cũng không từ chối, dù sao thì đối phương cũng nói chuyện rất lịch
Cô ta cắm theo áo quần qua, anh ta cũng đặc biệt thu dọn lại nhà vệ sinh vì sợ cô ta sẽ ngại.
Cô ta tắm xong đi ra ngoài thì ngửi thấy một mùi thơm nức mũi, người đàn ông đang nấu mì tôm,
Anh ta cắt thịt xông khói và cho trứng gà vào, “Muốn ăn không? Lúc tối tôi đi tập thể hình về thấy hơi đói.”
Bạch Thư Hân vẫn chưa trả lời thì cái bụng của cô ta đã đánh trống trước rồi
Từ tối đến giờ cô ta vẫn chưa ăn.
Người đàn ông nghe xong thì mím môi cười.
Cô ta lập tức ngại ngùng, đỏ mặt và nói: “Hình như… nó đã trả lời thay tôi rồi.”
“Ngồi xuống đi, xong ngay thôi.”
Bạch Thư Hân gật đầu, ngồi bên bàn ăn và nhìn xung quanh.
Phòng chung cư này không được như bên phòng cô ta, không ngăn riêng phòng ngủ mà dính liền thành một phong
Nhà anh ta rất sạch sẽ, có một giá sách rất lớn, bên trên xếp đầy sách,
Cô ta nhìn thấy quyền giáo án trên bàn thị tò mò hòi “Anh là giáo viên sao?”
“Tôi là giáo viên của đại học Đà Nẵng, mới về dạy chưa được một năm “Vậy thì chúng ta đúng thật là không có duyên, tôi tốt nghiệp chưa được một năm, chắc tôi vừa mới tốt nghiệp thì anh đến nhận dạy ở đại học Đà Nẵng rồi. Anh tên gì? Trẻ như vậy mà đã làm thầy giáo rồi à?”
“Cô gọi tôi là Thiệu Kính Đình đi, năm nay tôi hai mươi sáu tuổi, học tiến sĩ xong thì tự lập nghiệp. Tôi có một công ty khoa học kỹ thuật của riêng mình nhưng vì thấy quá nhàm chán nên mới chuyển sang làm thầy giáo, tận hưởng cảm giác trồng người.”
“Trời… anh nhất định là bác học rồi.”
Bạch Thư Hân cảm than nói.
“Đúng thật là từ nhỏ đến lớn mọi người đều khen tôi như thế. Phải rồi, cô tên gì? Tôi cũng không thể cử gọi cô là cô hàng xóm xinh đẹp mãi được phải không?”
“Tôi tên Bạch Thư Hân, anh cũng có thể gọi tối là Thư Hân “Mì chín rồi, nếm thử đi.” Anh ta mức ra một bát mì, thơm phưng phức.