Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1293
Chương 1293
Dứt lời, sau lưng phát ra tiếng giày cao gót thanh thủy lạnh lẽo.
Mỗi lời nói như giẫm đạp lên trái tim cô, vô cùng nặng nề.
Lucia quả nhiên là không từ bỏ ý đồ, xem ra phiền phức sau này sẽ không ít. Nhưng bản thân nếu như lựa chọn trở về, dường như cũng không thể quay đầu lại.
Cô đã quyết đánh đến cùng, bây giờ chỉ có thể dũng cảm tiến lên.
Cho dù phía trước là bức tường cứng rắn cũng phải phá hủy để tiến về phía trước.
Cô không trực tiếp đi tìm Cố Gia Huy, mà đi tìm Bạch Thư Hân,
Hai người ngồi trong phòng trà, Bạch Thư Hân nghe thấy chuyện của Lý Thị Trang, hai cái mắt như muốn lật lên trời rồi. “Đừng bao giờ tin, đều là âm mưu cả đấy Cô ta không chứng đang mưu đồ cái gì đó!”
“Tớ cũng sợ như vậy, thế nên tớ không nói cho Cố Gia Huy, thương lượng trước với cậu. Chuyện Lý Thị Trang nói là sự thực, nếu như có thể nói giúp được cô ta, tớ rất sẵn lòng. Thế nên tớ mới nhận lời, nhưng tớ không cho phép cô ta có bất cứ tâm tư nào khác với người đàn ông của tớ, điều này khiến tớ cảm thấy rất không thoải mái.”
“Hả? Sao lại không thoải mái cơ?”
Bạch Thư Hân cười có chút kỳ lạ, chọc chọc bờ vai cô.
Mà Hứa Minh Tâm bực bội ghé vào quầy, quấy quấy cho cà phê nhanh tan, đau đầu nói: “Tớ thích ăn thịt, tớ là động vật ăn thịt. Bên cạnh người luôn có một khối thịt hoa tuyết chất lượng cao, là cái loại ăn ngon đẹp mắt vô cùng. Mỗi ngày tớ đều bảo vệ thịt của minh, nếu để lúc này có người đến đoạt thì thật mệt tâm mà.”
“Nếu như quan tâm khối thịt này như vậy, trước đấy còn muốn chia tay làm gì?”
“Thịt quá to nên bảo vệ không được” Cô do nào nói: Trong lòng sẽ không thoải mái “Cậu ghen rồi, đây là chuyển tốt. Nếu như Cố Gia Huy biết cậu quan tâm anh ta như vậy, đoán chừng sẽ vui chết ấy “Thôi, phiền phức đều là do anh ấy gây ra. Nếu anh ấy xấu thì tớ còn có cảm giác an toàn, đẹp trai như vậy có thể làm cơm ăn được à?”
Cô thở phì phì nói: “Tớ cũng không biết mở miệng với Cố Gia Huy chuyện này như thế nào, nếu như bản thân có thể biến thành rùa đen rụt đầu thi tốt, trốn ở trong vỏ, việc gì cũng không cần phiền não thì tốt rồi th “À mà này, tớ đi vào phòng làm việc có chuyện, cậu đợi tớ một lát “Ừ, thời điểm mấu chốt như thế này mà cậu còn đi nữa, làm tim tớ càng đau rồi.” Cô bĩu môi nói ra, ghé vào quầy buồn bực không vui: “Cậu nhanh về sớm với tớ nhé, lúc nãy tớ nhìn thấy cái bánh mì trên bàn của cậu, lấy cho tớ nhé, tớ muốn hóa bi phẫn thành thức ăn.”
“Được được được ”
Bạch Thư Hân đành phải đồng ý, quay người rời
Cô ấy hướng mắt về phía cửa phòng Cổ Thành di. Trung nháy mắt rồi mỉm cười đóng cửa lại.
Hứa Minh Tâm có chút chán chường, không chỉ là bởi vì chuyện của Lý Thị Trang, mà còn vì ở trước của nhìn thấy Lucia.
Lời mà cô ta nói làm cho cô hãi hùng khiếp vía, có chút bất an.
Nhan sắc là tất cả nguyên nhân của đau khổ.
Trước đây Cố Gia Huy không tiền không thể, lại còn xấu xí, cô gần như không có bất kỳ phiền não nào, hơn nữa còn rất hài lòng. “Đang yên đang lành tự nhiên lại trở nên đẹp trai, có tiền như thế để làm gì? Giống như một đống phân, thoáng cái hấp dẫn rất nhiều ruổi muỗi, đuổi cũng không thèm đi, ong ong ong ong cả ngày, khó chịu chết đi được.”
Cố Gia Huy ở sau lưng nhìn cô vì mình phiền não như vậy, vừa vui vẻ vừa đau lòng.
Nhưng lúc nghe thấy lời này, khuôn mặt anh lập tức trầm xuống.
Phân?