Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1272
Chương 1272
“Cố Gia Huy, nếu có một ngày em mất tích, không còn ở Đà Nẵng nữa, mà có thể ở bất cứ đâu trên thế giới, anh có lòng tin là sẽ tìm được em không?” di. “Có, anh ti, bây giờ em còn muốn trốn khỏi anh nữa không?”
“Em thoát nổi sao? Vậy vấn đề của em thì sao? Anh cũng biết nên trả lời em thế nào rồi?”
“Sau này chúng ta, có phúc cùng hưởng, có hoa cùng chịu”
Cố Gia Huy nói từng chữ một cách quyết đoán.
Tám chữ cuối cùng khiến cô rưng rưng nước mắt.
Lần này cô không từ chối, ngón tay run rẩy đặt lên bàn tay anh.
Bàn tay to lớn của anh thật ấm áp, tràn đầy năng lượng.
Cô không hiểu nổi, tại sao ông trời lại sắp xếp một kẻ vô dụng như cô bên cạnh anh, có lẽ ông trời đã ngủ quên mất, nổi nhầm sợi dây duyên phận.
Cố Gia Huy kéo tay cô, tiếng nhạc vừa nổi lên, mọi người bắt đầu khiêu vũ.
Còn cô thì lại vô cùng vụng về.
Cố Gia Huy giữ lấy eo cô, muốn cô yên phận giảm lên giày của anh, dẫn cô nhảy từng bước Cách một lớp mặt nạ, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mặt phượng sâu thăm thăm của anh.
Lúc cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, hai ánh mắt nhìn nhau, vô cùng trìu mến, khiến cho người ra không thể cưỡng lại được. “Em không có dũng khí đối diện với anh, hay là không có dũng khí đối diện với bản thân”
“Có lẽ là cả hai “Cho anh thời gian, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn “
“Đáng không? Vì một người như em, thật sự đáng để anh bỏ nhiều công sức như vậy sao?”
Hai chữ này thốt ra không một chút do dự, đôi môi gợi cảm của anh càng khiến cô thổn thức.
Hai chữ này thốt ra không một chút do dự, đôi môi gợi cảm của anh càng khiến cô thổn thức. “Cố Gia Huy, từ nay mạng sống của anh cũng chính là mạng sống của em, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”
“Được.”
Anh ngoài mặt thì đồng ý nhưng trong lòng lại khẽ thở dài.
Vinh hoa phú quý cùng hưởng, hoạn nạn…anh một mình gánh vác.
Bởi anh không thể chịu đựng việc có phải chịu khó cùng anh, cho nên lời nói hôm nay đều là giả, nếu như ông trời thật sự muốn trừng phạt thì trừng phát một mình anh là đủ, không liên quan gì tới cô
Cô muốn cùng anh gánh vác tất cả, nhưng anh chỉ muốn cô thường thức mọi niềm vui của cuộc sống, không muốn cô chịu một chút cực khổ nào cả.
Con đường của cô, anh sẽ san bằng từng chút môt.
Đàn ông ai cũng ích kỷ hết, đặc biệt là đối vỚI người phụ nữ mình yêu.
Xung quanh rất huyên náo, nhộn nhịp nhưng trong mắt họ chỉ có đối phương.
Vạn vật trời đất cũng không bằng người trước mắt.
Hứa Minh Tâm cảm thấy đây là số phận.
Duyên trời định, cô vùng vắng không dứt, anh cũng không dễ dàng buông tay.