Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1237
Chương 1237
Chỉ khác nhau ở điểm, một người đã tự mình cứu chuộc, một người vẫn còn đang lún chân giữa vùng
Anh ta thoáng hạ mi mắt, khóe miệng nhếch lên một nét cười tự giễu,
Thật đúng là chó chế mèo lắm lông: “Hứa Minh Tâm, làm người được cô quan tâm thực sự rất hạnh phúc, khiến người ta ước ao.
“Vậy sao? Đó là bởi vì người tôi đang quan tâm đều rất muốn đối xử tốt với tôi. Trái tim con người làm bằng thịt, người khác đối xử với tôi như thế nào thì tôi cũng sẽ đối xử với người đó như thế. Anh đừng làm tôi sơ, tôi cũng có thể coi anh là bạn, cho dù… Tôi vẫn chưa chuẩn bị xong. Tôi cũng rất thích Phó Minh Diệp, con bé xinh đẹp như vậy thì có thể thấy mẹ của con bé cũng rất xinh đẹp.”
“Cô rất giống cô ấy, cho nên Phó Minh Diệp cũng khá giống có. Nếu như nói hai người là mẹ con thì cũng không có gì là không thể cả. Đi thôi, Phó Minh Diệp đang đợi chúng ta.”
“Ừm, tôi đi mua một ít bánh ngọt. Không thể nào thất tín khi đã đồng ý với trẻ con được
Cô chạy đến quán bánh ngọt ở bên cạnh rồi mua một ít.
Khi quay về, Phó Minh Diệp vốn không nhận ra minh. Cô bé đang chơi trượt cầu trượt với bạn của mình.
Nhường nhìn lẫn nhau, sống chung rất hóa thuận. Đã lâu lắm rồi Phó Minh Tước chưa nhìn thấy Phá Minh Diệp vui về như vậy.
Anh ta đã quen phải lừa dối cô bé, bản thân anh ta cũng không muốn đối mặt với chuyện vợ mình qua đời, Làm thế nào để cho con mình biết được chuyện bản thân nó đã không có mẹ.
Thật ra Phó Minh Diệp biết những lời anh ta nói đều là lời nói dối, nhưng mỗi lần cô bé vẫn còn ngây ngốc mong đợi.
Cô bé đang tin vào kỳ tích, tin rằng mẹ mình thật sự quay trở về. “Lần sau còn có thể gọi cô đến đây không? Phó Minh Diệp rất thích cô “Nhưng anh cũng có thể lừa dối con bé cả đời này sao?”
“Có thể giấu điểm đến đâu thì giấu diếm đến đó. “Vậy tôi cũng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Anh ta hỏi với vẻ tò mò. “Sau này đến lúc đó tôi sẽ nói, anh nhớ anh nợ tôi là được. “Được, chỉ cần tôi có thể làm thì sẽ không từ chối, và tôi cũng sẽ không… lừa gạt cô “Nói lời phải giữ lấy lời
Cô đưa ngón út của mình ra, anh ta hơi nghi ngờ. “Anh không hiểu cái này sao?”
Cô nắm bàn tay to lớn của anh ta rồi móc vào ngón tay út của anh ta, sau đó gập nó vào. “Ngoắc tay với nhau, trăm năm không được thay
Phó Minh Tước bật cười bởi tính cách trẻ con này đổi.” của cô.
Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy mình không phải ba mươi hai tuổi nữa mà đã trở thành cậu nhóc hai mươi tuổi.
Trái tim luôn yên lặng của anh ta cuối cùng cũng có dấu hiệu đập lại.
Đây là chuyện tốt.
Cuối cùng Phó Minh Diệp đã chơi đến đầu đầy mỗi hội, cô bé cũng đói rồi.
Cô bé ngồi xuống nghỉ ngơi, Hứa Minh Tâm đi lên phía trước lau mổ hội cho cô bé rồi bất lực nói: “Con chơi nhiều như vậy đừng để đến tối cảm lạnh. Pho Minh Tước, tối nay sau khi tắm cho con xong thì nhớ chủ ý cửa số và chăn mền, không được để gió thổi “Ừm, tôi biết rồi.”
“Mẹ ơi, buổi tối mẹ không quay về cùng con sao?”
“Điều này… “Buổi tối mẹ còn đến bệnh viện, lần sau sẽ lại đến thăm Minh Diệp “Vậy ạ…” Trên gương mặt cô bé ngập tràn sự thất vọng: “Vậy lần sau mẹ nhất định phải đến thăm con, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời và cố gắng học tập”