Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1219
Chương 1219
Những đường nét sâu hoắm, gương mặt tái mét, dưới ánh đèn nghiêng nghiêng trên vầng trán lầm tầm những giọt mồ hôi, khoảnh khác có thấy rõ được gương mặt của anh ta, và anh ta cũng bắt gặp ánh nhìn của công
Mắt anh ta ngay lập tức tối sầm lại, bờ môi mỏng nhếch lên như định nói gì đó, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng không thốt ra được một chữ
Anh ta nhìn lại cô với vẻ sững sờ kinh ngạc, như thể không sao tin nổi.
Đúng lúc hai người nhìn nhau thì có người vội vàng chạy tới, là bốn gã đàn ông vạm vỡ đang dáo dác nhìn quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Người đàn ông đang cầm súng uy hiếp cô không hề quay đầu nhìn lại, anh ta ôm chặt lấy cô, cúi mặt đề môi xuống.
Hứa Minh Tâm sợ hãi nhắm nghiền hai mắt, bắt giác nghiêng đầu quay đi, nhưng không ngờ anh ta đã giữ chặt cắm cô bằng bàn tay đang nhàn rỗi, ép cô buộc phải đón đỡ một cách trực diện.
Cô sợ hãi run rẩy, mím chặt môi, muốn bảo vệ cho chút phẩm giả cuối cùng của mình.
Có đâu thể nào để một kẻ lạ mặt cưỡng hôn được.
Cô có một tâm hồn trong sạch cơ mà.
Đúng lúc này, cô cảm nhận được ngón tay cái của người kia để lên mỏi có, và anh ta đặt mỏi mình lên vị t trí ngón tay đó
Hai người áp sát vào nhau, chiếc bóng chập chờn, người ngoài nhìn vào sẽ phỏng đoán có lẽ là một đội tình nhân đang trao nhau môi hôn nồng cháy.
Và trước đó, người đàn ông đã ném bỏ tấm áo gió vào trong thùng rác, chỉ còn chiếc áo len cao cổ màu đen nên những người kia khó mà nhận ra được.
Họ cũng đưa mắt nhìn xung quanh, băn khoăn hoài nghi nhưng không dám xác định.
Họ muốn tiến đến để kiểm tra.
Hứa Minh Tâm nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần, cũng cảm nhận được người đàn ông trước mặt mình đang hết sức căng thẳng, siết chặt thêm khẩu súng đặt dưới eo cô. Cô bỗng cảm thấy như chuẩn bị đương đầu với quân thủ.
Cô không biết đối phương là người tốt hay kẻ xấu, nhưng nhìn bốn người đàn ông cao to vạm vỡ xăm trổ đây mình kia cũng không giống phường thiện lương, lại càng chẳng giống cảnh sát đang đi điều tra vụ án.
Nếu như họ phát hiện ra được người đàn ông này, thì trong lúc rồi ren cấp bách, liệu anh ta có run tay giết chết có hay không?
Cô không thể không cân nhắc đến vấn đề thực tế ấy, hơn nữa hành động lịch thiệp vừa rồi của gã đàn ông lại khiến cô sẵn lòng tin rằng anh ta không phải loại người xấu xa độc ác.
Cô nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm.
Cô gắng sức tách gã đàn ông này ra để tạo cho mình một khoảng cách với anh ta. “Anh yêu… chúng ta… chúng ta đi nhà nghĩ đi…” Giọng cô run run vang lên yếu ớt, người khác nghe thấy lại có cảm giác ngại ngùng xấu hổ, chỉ có riêng mình cô là hiểu rõ, Cô đã sợ đến nỗi hai chân run bần bật, chẳng khác nào một cái máy sàng thóc,
Ga đàn ông kia sững người lại, rõ ràng không ngờ rằng cô lại sẵn lòng lên tiếng cứu nguy cho anh ta.
Lúc cô đẩy anh ta ra, ngón tay trỏ của anh ta đã đặt lên cò súng.
Khi lời nói của cô thốt lên, xóa bỏ mối nghi hoặc của những kẻ đang tiến lại gần, họ cũng không nán lại nữa mà vội vàng rẽ đi tìm hướng khác.