Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1203
Chương 1203
Cô ấy ngơ ngắn, muốn giãy dụa phản kháng, nhưng anh ấy ôm rất chặt, tựa như đang dùng hết sức lực để giữ chặt một người không cách nào giữ lại…
Cát giữa kẽ ngón tay… là không thể nào nằm được.
Cuối cùng cô ấy mệt mỏi rũ hai tay xuống, không phản kháng, đồng thời cũng không có bất kỳ sự đáp lại nào.
Nụ hôn này rất sâu, cũng rất lâu. Lâu đến nỗi cô đã có chút hít thở khó khăn.
Một lúc lâu sau, hai đội môi tách nhau ra, ánh mắt của anh ấy mê ly sâu thẳm mà nhìn cô ấy chăm chủ. “Có cảm giác động lòng chưa?”
“Em…”
“Thôi bỏ đi, em đừng nói gì thì hơn, anh sợ em sẽ lại nói ra những lời làm tổn thương người khác. Có đôi khi, anh thực sự rất ghét sự thành thật của em.”
Cô ấy còn chưa nói hết đã bị anh ấy nhanh chóng cắt ngang, khỏe miệng cười giễu cợt, không biết là cười cô ấy hay cười chính bản thân anh ấy. Anh ấy buông cô ấy ra rồi nói: “Anh không muốn chết, em đã từng nói rồi, cơ thể này cũng là của anh, anh cũng phải chịu trách nhiệm. Anh chỉ muốn tỉnh táo một chút mà thôi, ngày mai anh sẽ đi tìm em, anh còn có một số việc phải làm “
“Anh… anh muốn làm gì?”
Thấy anh ấy xoay người muốn rời đi, Bạch Thư Hân lại lo lắng, níu chặt lấy tay anh ấy.
Đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động nắm tay anh ấy, lại còn dùng sức như vậy.
Anh ấy không quay lại, chỉ nói: “Anh không muốn trở thành người xấu xa trong mắt em, đột nhiên anh đã hiểu tại sao mình không thích hợp ở đây. Nếu như anh là nhân cách chính, người gặp em là anh thì tốt biết máy. Bạch Thư Hân, anh sẽ còn trở lại.”
Dứt lời, anh ấy giãy tay khỏi bàn tay nhỏ bé của cô ấy, cũng không ngoảnh đầu lại mà rời đi.
Bạch Thư Hân kinh ngạc nhìn theo, muốn tiến lên ngăn cản nhưng mà hai chân lại như bị rốt chỉ, không thể nào di chuyển được.
Thiện Ngônrời đi đã rất lâu, gió thu thổi xào xạc lên người cô ấy, tay áo tung bay.
Cô ấy cảm thấy cả thể xác và tình thản đều mỗi mệt, bèn kết thần thể nặng nề về nhà trọ.
Tối nay… ngủ rất không yên ổn.
Lật qua lật lại, trong đầu có hai người đang xen kế nhau.
Ôn Mạc Ngôn.
A Ngôn.
Cuối cùng, cô ấy đã tỉnh giấc lúc ba giờ sáng.
Cô ấy vô cùng nhức đầu, không hiểu sao rõ ràng là mình yêu đương với một người, cuối cùng lại sinh ra tam giác tình yêu!
Bản thân mình chọn ai, hình như đều trở thành kẻ bởi bạc.
Cô ấy bực bội vò đầu bứt tóc, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Sáng ngày hôm sau, cô ấy mang theo đôi mắt gấu trúc đi ra ngoài.
Thiện Ngôn vẫn chưa trở lại.
Cô ấy trở về phòng làm việc, nhờ vào cà phê để chống đỡ.
Đúng lúc này thì chuông điện thoại di động vang lên, là số của Ôn Mạc Ngôn.