Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1190
Chương 1190
Lúc này ông chủ mới nhìn tới Cố Gia Huy đang ngồi trên xe lăn, anh cũng đang nhìn ông ta.
Đôi mắt phượng sâu thẳm lặng yên, bên trong có tia sáng kỳ dị, mang theo sự khát máu. Trong lòng ông ta thực sự cảm thấy sợ hãi…
Chết tiệt
Làm thế nào mà đôi mắt của người trẻ tuổi có thể trông đáng sợ đến vậy?
Ông ta cảm thấy kỳ lạ, sự kiêu ngạo cũng đã giảm đi rất nhiều.
Ông ta ném điện thoại vào lòng Cố Gia Huy “Mẹ nó, hôm nay thật xúi quẩy, coi như tôi xui xẻo! Sau này hai người có gặp tôi thì tốt nhất là nên đi đường vòng, nếu không tôi nhất định sẽ không nên mặt hai người đầu.”
Nói xong, ông ta nhắc chiếc xe máy lên rồi lạng lách bỏ đi.
Cố Gia Huy giúp cô cất điện thoại di động đi, thấy cô yên lặng, anh nghĩ rằng cô còn đang suy nghĩ lung tung. “Nếu em cảm thấy không vui, anh sẽ bảo Khương Tuấn giải quyết, sau này em sẽ không gặp lại loại người này nữa.”
“Cố Gia Huy… có phải anh nghĩ rằng em rất vô dụng không? Rõ ràng là đến lúc cần bảo vệ anh, nhưng… đối mặt với một kẻ quấy rối như vậy, em không biết phải làm gì…”
Đây là điều khiến cô buồn, một lần nữa cảm nhận được sự vô dụng, sự bất lực của bản thân.
Cố Gia Huy nghe xong, trong lòng mềm nhũn, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng cười: “Nếu em trở nên mạnh mẽ hơn thì còn cần anh làm gì? không phải anh sẽ làm nền cho em sao?”
“Nhưng… bây giờ anh…”
Luôn phải biết cân nhắc nặng nhẹ, trước đây thì không sao nhưng bây giờ anh đã trở thành như thế này rồi, tất nhiên là cô phải trở nên mạnh mẽ hơn để bảo về anh. “Chỉ cần anh còn sống, còn chút hơi tàn cũng nên là anh bảo vệ em.”
Anh nói từng chữ một, nhấn mạnh từng từ một giống như tiếng chuông lúc hoàng hôn đập thẳng vào tim.
Giọng điệu của anh kiên quyết đến mức không cho cô một cơ hội nào để phản bác.
Cô gục đầu xuống, đôi tay nhỏ nhắn nhéo chặt vật “Không cần mua rau nữa sao? Anh còn muốn ăn áo. món cá hấp em làm.”
“Em đi mua”
Lúc này cô mới vui lên.
Cô đẩy Cố Gia Huy đi mua rau, mọi người đều rất tốt với cô, khuyên cô đừng để bụng chuyện lúc näy.
Người kia thường xuyên hoành hành ngang ngược trong chợ rau. Cảnh sát cũng đã đến cảnh cáo nhiều lần, thậm chí từng bắt giam ông ta, nhưng vì không gây ra chuyện gì lớn nên không thể cấu thành tới Vì số lần xảy ra chuyện như vậy rất nhiều nên mọi người cũng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, ai này đều chủ động không xen vào. “Có về sau này nên đi siêu thị thì tốt hơn, ít nhất là siêu thị có bảo vệ, như vậy thì mấy việc phiền phức sẽ được kiểm soát”
“Em muốn đi chỗ nào cũng được, anh đều nghe theo em.”
Anh phụ hoạ theo, làm ra vẻ “vợ hát chồng khen hay”.
Cô bất lực nhìn anh một cái, trong lòng vẫn hơi khó chịu.
Sau khi mua rau về, Hứa Minh Tâm vào bếp làm cơm, Cố Gia Huy trở về phòng ngủ với sự giúp đỡ của chủ An.
Anh không nói sự thật cho Hứa Minh Tâm biết cột sống của mình thực sự đã bị thương, nhưng nửa người dưới không bị bại liệt.
Nhưng cũng có thể để lại biến chứng suốt đời. Anh sợ rằng nếu mình cho cô hy vọng, đến một lúc nào đó có thể sẽ lại khiến cho cô tuyệt vọng.
Được sự hỗ trợ của chủ An, anh chăm chỉ tập vật lý trị liệu, Đôi chân của anh không còn chút sức lực nào nên hầu như anh phải dùng tay chống mới có thể khó khăn buoc di.