Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1112
Chương 1112
“Tôi cũng rất vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị với anh, tôi cũng sẽ đi đạch anh! Tôi với Cố Gia Huy không thể quang minh chính đại mà phát cầu lương, thế mà hai người lại ân ái trước mặt người khác, tôi cũng thấy không vui.
Cô bĩu môi, giả vờ tức giận nói. “Ho….”
Khương Tuấn nhất thời ngẩn ra, không biết nói sao, lẽ nào bản thân yêu đương lại khoa trương thế ư? “Thôi, trêu anh thôi, chúng tôi sẽ tham gia hôn lễ, sẽ chúc anh bao phong bì lớn!” Cô cười, vỗ vào vai Khương Tuấn. “Cô Tâm, lúc nãy cô dọa chết tôi mất “Anh nhát gan thế, thôi đi gặp bạn gái đi.”
“Dạ vâng.”
Khương Tuấn vui vẻ rời đi, Hứa Minh Tâm ký hợp đồng dịch vụ, cũng sắp phải xuống dưới rồi, dù sao một thực tập sinh bình thường mà ở phòng tổng giám đốc quá lâu cũng không tốt.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên, không ít người cũng đã quen với cô, cũng không biết là kiêng dè Cố Gia Huy hay là kiêng dè uy thế của gia đình họ Ngôn mà tất cả mọi người đều rất khách sáo với cô.
Bây giờ dù cho Cố Gia Huy không mở cửa sau, chắc cũng chẳng ai va chạm bản thân.
Nhưng cô vừa quay người, liền bị anh giữ tay lại, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. “Hứa Minh Tâm, anh cũng muốn kết hôn với em.
Anh ôm trọn thân hình nhỏ nhắn của cô, thì thầm vào tai cô.
Hai mươi chín tuổi, anh đã gặp qua biết bao nhiêu loại người.
Năm năm rơi vào trầm tư, anh lại muốn kết hôn một lần nữa, hơn nữa còn là cảm giác vô cùng tâm đắc.
Gặp được cô, anh biết bản thân không cần thêm một ai nữa.
Nếu như Lucia khiến anh nhen khóm ý định kết hôn thì Hứa Minh Tâm lại khiến anh muốn nắm tay cô cả cuộc đời.
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, tim cô dường như đã tan chảy.
Một người đàn ông muốn kết hôn, nhất định muốn đem đến cho bạn cuộc sống ổn định, đối với một người phụ nữ mà nói, điều này đúng là rất đáng tự hào?
Cô cười một cách ngọt ngào, để lại một nụ hôn trên má anh: “Em cũng muốn gả cho anh, anh cứ đợi thêm chút nào”
“Anh có thể làm giả chứng minh thư của em không? Thật ra anh có thể làm được…
Cố Gia Huy nói, anh đã ấp ủ điều này lâu lắm rồi. “Hu…”
Hứa Minh Tâm có chút dở khóc dở cười. “Nhưng mà…em vẫn chưa tốt nghiệp…anh muốn kết hôn bí mật với em sao?”
“Thế thì bỏ đi, anh hận không thể tổ chức một hôn lễ long trọng, nói cho cả thế giới biết, em là vợ có cưới hỏi đàng hoàng của Cố Gia Huy này. Anh không muốn phải đem em giấu giếm với mọi người.”
Anh nói một cách tiếc nuối. “Sao anh lại thương em như vậy.”
“Nói thừa, em là người phụ nữ của anh, anh không thương em thì thương ai?”
Anh nói một cách đương nhiên, dường như cô đã nói một câu thừa thãi.
Lời này đánh trúng tim cô, khiến trái tim cô trở lên loạn nhịp.
Cô ôm chặt lấy anh nói: “Cảm ơn anh, đợi em mười tám tuổi em đã có anh bên cạnh bảo vệ. “Anh sẽ bảo vệ em cả đời, thời gian này không đáng là bao
Anh nói một cách ấm áp, giọng nói đọng lại niềm yêu thương vô bờ bến.
Cô có thể cảm nhận được hơi ấm của anh, cảm nhận được hơi thở của anh, có thể lại gần nghe được từng nhịp đập trong tim anh.