Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1027
Chương 1027
Lần này uống rượu cũng không tính là nhiều lắm, sao lại đụng chạm lung tung vậy chứ?
Anh ta vội xối nước lạnh để hạ hỏa.
Trong thời gian đó, mẹ Bạch có sang một lần, chuẩn bị canh giải rượu cho anh ta.
Buổi tối lúc đi ngủ, anh ta vẫn có hơi không yên tâm, gửi tin nhắn cho Bạch Thư Hân. “Em đang giận à?”
Bạch Thư Hân nhìn thấy nhưng không muốn trả lời, chuyện này qua rồi thì cho qua đi, người này sao lại cứ nhắc đến chuyện cũ thể, đúng là không hiểu chuyện chút nào, trong đầu có cái gì vậy chứ. Cô ấy không trả lời tin nhắn, không ngờ Ôn Mạc Ngôn lại chủ động gọi đến, cô ấy do dự một chút, sau đó nghe máy.
“Có chuyện gì sao?”
“Muốn nói xin lỗi với em, đừng giận tôi nữa được không?”
“Nếu tôi nói không được thì sao?”
“Vậy ngày mai tôi làm đồ ăn ngon để xin lỗi.”
“Vậy nếu tôi tha lỗi cho anh rồi thì sao?”
“Tôi sẽ rất vui, ngày mai cũng sẽ làm đồ ăn ngon cho em.
Bạch Thư Hân nghe thấy thế thì bật cười. “Em cười rồi, vậy chắc là không có chuyện gì rồi.” Ôn Mạc Ngôn thở phào nhẹ nhõm. “Ngủ đi, tôi mệt rồi.”
“Ừm, vậy ngủ ngon.
Ôn Mạc Ngôn cúp máy, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Bạch Thư Hân thức dậy xuống tầng, Bạch Hoàng Nham ngủ say cả đêm vẫn còn chưa dậy. “Thím, thím làm gì vậy? Thơm quá!”
“Không phải thím làm, là Ôn Mạc Ngôn nhất định muốn làm cho con, thím ngăn nhưng không được.”
Bạch Thư Hân vào bếp, thấy Ôn Mạc Ngôn đang rản bánh, nói: “Anh cũng biết làm bữa sáng kiểu Trung à?”
“Nhà tôi ít khi ăn đồ Tây cho nên tôi thường hay làm đồ Trung. Ngồi xuống đi, xong ngay đây.”
Ôn Mạc Ngôn đúng là nói được làm được, bảo phải làm đồ ăn ngon cho cô thì không hề làm ẩu chút nào.
Vốn dĩ hôm nay bọn họ nên đi, nhưng không ngờ mẹ Bạch không cho, bảo rằng cuối tuần hiếm hoi, ở nhà hai ngày. “Con thì được nhưng anh ta cũng được à?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Dù sao thì cũng là người ngoài mà? Tùy ý vậy à? “Chú con thích nó, đều xưng anh gọi em cả rồi, ở nhà hai ngày thì có sao. Đợi lát nữa con đi mua thức ăn với thím, xách giỏ cho thím.”
“Cháu cũng đi nữa, cháu thường hay đi chợ. “Thật không? Vậy thì cùng đi! Cuối cùng thím cũng không còn cô đơn một mình nữa rồi.”
Thế là ba người ra ngoài, Bạch Thư Hân vốn không muốn đi, nhưng bị mẹ Bạch kéo đi.
Mẹ Bạch thường hay đi chợ rau gần đó, cho nên gặp được rất nhiều người quen. “Bà Bạch, dẫn cháu gái đi mua thức ăn à?
Đây là… “Bạn của Thư Hân, đến nhà chơi.”
“À! Là cháu rể à! Chúc mừng, chúc mừng nhé!”
“Thư Hân đúng là có phúc, tìm được một người bạn trai đẹp trai như vậy, có tương lại rồi!”
“Cháu rể nhà bà tốt quá, còn cùng bà đi mua thức ăn, nhìn cái là biết người có hiểu rồi.”
“Đâu có đâu có!”
Mẹ Bạch cũng không giải thích, mà ngược lại nghe tiếng “cháu rể” bọn họ nói, trong lòng còn vui mừng.