[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống Sót
Chương 8: 8: Công Viên Không Ngủ 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta cắn môi, đặt tay Sở Ngọc lên nắm cửa.
Tốn thêm nửa ngày nữa mới khiến cô dùng sức mở cửa phòng.
"Cháu vào ngủ nhanh đi.
Nhớ khóa —— "
"RẦM"
Lời chưa kịp nói hết đã bị tiếng đóng sầm cửa cắt ngang.
Phương Tư Năm giật mình run lên.
Cảm thấy mình hơi mất mặt vì chuyện vừa rồi, anh ta nhìn xung quanh.
Khi thấy không có ai thì mới ngượng ngùng quay lưng đi, vừa đi vừa thì thầm: "Cô nhóc này sức lực tốt thật...".
Một đêm mộng mị
Sở Ngọc trằn trọc, nửa mơ nửa tỉnh, mơ hồ cảm thấy mình đang nằm trên một tảng sô cô la lớn ngon vô cùng.
Chỉ mỗi tội sô cô la này quá cứng nằm lên ê cả người.
Mùi thơm của sô cô la khiến cơn đói cồn cào trong bụng thức tỉnh cô, cô nhanh chóng tỉnh dậy, vội vàng muốn thưởng thức miếng điểm tâm thơm ngon kia.
Nhưng vừa mở mắt ra, cô mới phát hiện mình không hề nằm trên bất kỳ tảng sô cô la nào cả, cô đang nằm trên sàn nhà quần áo xốc xếch.
Nhìn tình hình, có lẽ cô đã ngủ cả đêm trên sàn nhà lạnh giá.
Vừa nhúc nhích, đôi vai đau như búa bổ.
Không ngờ, vừa cử động một cái, cơn đói cào cấu trong bụng lại càng dữ dội.
Sở Ngọc định ra ngoài kiếm thứ gì đó ăn thì vừa vặn gặp Phương Tư Niên đang bưng bữa sáng.
"Chào buổi sáng, đêm qua..."
Thấy đồ ăn, Sở Ngọc chẳng quan tâm gì khác, giật phăng khay ăn trên tay anh ta.
Cô chẳng thèm đụng đến bát đũa, hai tay túm lấy ổ bánh mì nhét thẳng vào mồm, như thể bị ai bỏ đói mấy ngày không được cho ăn.
Sau ít giây kinh ngạc, trong mắt Phương Tư Niên lóe lên nỗi thương hại sâu sắc.
"Ăn chậm thôi", anh ta dịu dàng lên tiếng.
"Đứa trẻ đáng thương, đã bao lâu rồi cháu chưa ăn cơm?"
Nói rồi, hắn còn vỗ về đầu Sở Ngọc.
Ngay lập tức, Sở Ngọc dừng ăn.
Cô túm chặt tay Phương Tư Niên, siết chặt như muốn bóp nát nó.
"Đợi đã, chậm đã.
Nếu cháu không thích bị vỗ đầu thì chú xin lỗi được không?"
Cảm nhận được lực siết mạnh mẽ, Phương Tư Niên rưng rưng nước mắt.
Anh ta biết trẻ con thời nay đều rất nghịch, không thích người lớn tỏ ra dáng phụ huynh.
Nhưng anh ta chỉ muốn sờ đầu thôi mà, phản ứng của cô có cần quá dữ vậy không?
Anh ta cắn môi, đặt tay Sở Ngọc lên nắm cửa.
Tốn thêm nửa ngày nữa mới khiến cô dùng sức mở cửa phòng.
"Cháu vào ngủ nhanh đi.
Nhớ khóa —— "
"RẦM"
Lời chưa kịp nói hết đã bị tiếng đóng sầm cửa cắt ngang.
Phương Tư Năm giật mình run lên.
Cảm thấy mình hơi mất mặt vì chuyện vừa rồi, anh ta nhìn xung quanh.
Khi thấy không có ai thì mới ngượng ngùng quay lưng đi, vừa đi vừa thì thầm: "Cô nhóc này sức lực tốt thật...".
Một đêm mộng mị
Sở Ngọc trằn trọc, nửa mơ nửa tỉnh, mơ hồ cảm thấy mình đang nằm trên một tảng sô cô la lớn ngon vô cùng.
Chỉ mỗi tội sô cô la này quá cứng nằm lên ê cả người.
Mùi thơm của sô cô la khiến cơn đói cồn cào trong bụng thức tỉnh cô, cô nhanh chóng tỉnh dậy, vội vàng muốn thưởng thức miếng điểm tâm thơm ngon kia.
Nhưng vừa mở mắt ra, cô mới phát hiện mình không hề nằm trên bất kỳ tảng sô cô la nào cả, cô đang nằm trên sàn nhà quần áo xốc xếch.
Nhìn tình hình, có lẽ cô đã ngủ cả đêm trên sàn nhà lạnh giá.
Vừa nhúc nhích, đôi vai đau như búa bổ.
Không ngờ, vừa cử động một cái, cơn đói cào cấu trong bụng lại càng dữ dội.
Sở Ngọc định ra ngoài kiếm thứ gì đó ăn thì vừa vặn gặp Phương Tư Niên đang bưng bữa sáng.
"Chào buổi sáng, đêm qua..."
Thấy đồ ăn, Sở Ngọc chẳng quan tâm gì khác, giật phăng khay ăn trên tay anh ta.
Cô chẳng thèm đụng đến bát đũa, hai tay túm lấy ổ bánh mì nhét thẳng vào mồm, như thể bị ai bỏ đói mấy ngày không được cho ăn.
Sau ít giây kinh ngạc, trong mắt Phương Tư Niên lóe lên nỗi thương hại sâu sắc.
"Ăn chậm thôi", anh ta dịu dàng lên tiếng.
"Đứa trẻ đáng thương, đã bao lâu rồi cháu chưa ăn cơm?"
Nói rồi, hắn còn vỗ về đầu Sở Ngọc.
Ngay lập tức, Sở Ngọc dừng ăn.
Cô túm chặt tay Phương Tư Niên, siết chặt như muốn bóp nát nó.
"Đợi đã, chậm đã.
Nếu cháu không thích bị vỗ đầu thì chú xin lỗi được không?"
Cảm nhận được lực siết mạnh mẽ, Phương Tư Niên rưng rưng nước mắt.
Anh ta biết trẻ con thời nay đều rất nghịch, không thích người lớn tỏ ra dáng phụ huynh.
Nhưng anh ta chỉ muốn sờ đầu thôi mà, phản ứng của cô có cần quá dữ vậy không?