[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống Sót
Chương 28: 28: Ánh Sáng Cứu Rỗi 5
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngủ đi.”
Thanh âm ấm áp mà lại nhu thuận từ phía trên truyền đến.
“Không có việc gì nữa, sẽ không có người làm thương tổn ngươi, an tâm ngủ đi nào.”
Thanh âm kia như là mùa xuân gió biển, như là tuyết địa lò sưởi, lại như là mẫu thân trấn an.
Cô gái kiên cố hàng rào ở trong nháy mắt tan rã, không hề chống cự chính mình nhất nguyên thủy d*c vọng, cô cứ như vậy nặng nề ngủ thiếp đi……
Lại một tia sét xẹt qua rồi dội một tiếng ầm ầm, ngôi nhà sáng choang ban nãy chìm vào bóng tối.
“Dì Trương ơi...!Dì Trương ơi”
Cô bé cuối cùng không thể tự lừa mình nữa, cô chao đảo chạy ra phòng khách, muốn tìm người bên đó an ủi.
“Kêu la cái gì, chẳng phải chỉ là mất điện thôi à.” bà Trương hất bay cô bé đang nhào vào mình.
“Nếu không phải mai bố mẹ mày về tao còn chẳng thèm trông cái nhà này”.
“Ui cha, cái xó xỉnh này đến cái đèn pin cũng không có”.
Bà ta lửng lơ sang nhà hàng xóm mượn một ngọn nến, rồi tiếp tục dọn phòng khách.
Cô bé bị cấm vào phòng khách, chỉ đành đứng ở cửa.
Cô bé nín thở nhìn ánh nến lập lòe, rồi nghe bà ta càu nhàu oán thán.
“Ai mà biết làm cái gì người ta không nhận ra mình nữa.
Bản thân bận rộn rồi còn đẻ ra con này.
Kiểu gia đình quỷ quái nào thế này, đến họ hàng cũng không có.
Nếu không phải trả tiền lương cao, tao mới không thèm trông cái nhà này đây.”
Vừa lẩm bẩm lớn tiếng, bà ta vừa lau chùi bàn ghế sạch sẽ.
“Được rồi, tao dọn xong rồi.
Tốt nhất mày biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Nghe bà ta định đi, cô bé hoảng hốt.
Cô bé chạy đến kéo váy bà ta, giọng run rẩy cầu xin: “Dì Trương ơi, hay là đừng đi mà...!Chỉ chốc lát nữa thôi...!Dì đừng đi...!Con sợ...”
Tiếc là lời cầu xin của cô bé không nhận được chút thương cảm nào.
“Tao không rảnh trông cái đồ xui xẻo như mày”.
Bà Trương hất tay cô bé ra, như là thấy bẩn, bà xoa xoa tay vào quần áo.
Tiếng đóng sầm cửa lớn vang lên, cả ngôi nhà lại chìm vào một sự tĩnh lặng chết chóc.
Bé gái lo lắng nhìn xung quanh bốn bề đen kịt, một chút ánh sáng le lói yếu ớt từ ngọn nến nửa đoạn ở phía xa.
Cuối cùng, cô bé dừng lại cách ngọn nến nửa thước, sợ rằng mình lại gần sẽ khiến ngọn lửa tắt.
Ngọn lửa nhảy lên vui vẻ, tuy yếu ớt nhưng đã thắp lên tia hy vọng cuối cùng cho đứa trẻ cô đơn.
Đáng tiếc thay, nửa ngọn nến kia không thể chống chọi với bóng đêm kéo dài.
Ngọn nến mỏng manh cháy hết, chỉ còn lại một cục sáp nhỏ nửa đông, căn phòng lại chìm vào bóng tối dày đặc.
Cô bé đứng giữa phòng khách, không dám hành động.
Trong trí tưởng tượng, những con quái vật với móng vuốt sắc nhọn đang tiến về phía cô, mùi hôi thối từ miệng chúng như sắp chạm đến khuôn mặt cô.
Cô bé nắm chặt con dao giấu trong tay áo, đó là món quà sinh nhật ba tặng.
Mặc dù mẹ cô đã vứt đi, nhưng cô bé đã lén nhặt lại.
Ba nói với cô bé rằng khi cha mẹ không ở bên cạnh con, món đồ nhỏ này sẽ bảo vệ cô.
Trong bóng đêm, cô bé gầy gò cuộn tròn trên sàn nhà, ôm chặt con dao vào ngực, không ngừng hình dung khuôn mặt ba mẹ trong đầu, không ngừng cầu xin sự che chở của họ....
“Ngủ đi.”
Thanh âm ấm áp mà lại nhu thuận từ phía trên truyền đến.
“Không có việc gì nữa, sẽ không có người làm thương tổn ngươi, an tâm ngủ đi nào.”
Thanh âm kia như là mùa xuân gió biển, như là tuyết địa lò sưởi, lại như là mẫu thân trấn an.
Cô gái kiên cố hàng rào ở trong nháy mắt tan rã, không hề chống cự chính mình nhất nguyên thủy d*c vọng, cô cứ như vậy nặng nề ngủ thiếp đi……
Lại một tia sét xẹt qua rồi dội một tiếng ầm ầm, ngôi nhà sáng choang ban nãy chìm vào bóng tối.
“Dì Trương ơi...!Dì Trương ơi”
Cô bé cuối cùng không thể tự lừa mình nữa, cô chao đảo chạy ra phòng khách, muốn tìm người bên đó an ủi.
“Kêu la cái gì, chẳng phải chỉ là mất điện thôi à.” bà Trương hất bay cô bé đang nhào vào mình.
“Nếu không phải mai bố mẹ mày về tao còn chẳng thèm trông cái nhà này”.
“Ui cha, cái xó xỉnh này đến cái đèn pin cũng không có”.
Bà ta lửng lơ sang nhà hàng xóm mượn một ngọn nến, rồi tiếp tục dọn phòng khách.
Cô bé bị cấm vào phòng khách, chỉ đành đứng ở cửa.
Cô bé nín thở nhìn ánh nến lập lòe, rồi nghe bà ta càu nhàu oán thán.
“Ai mà biết làm cái gì người ta không nhận ra mình nữa.
Bản thân bận rộn rồi còn đẻ ra con này.
Kiểu gia đình quỷ quái nào thế này, đến họ hàng cũng không có.
Nếu không phải trả tiền lương cao, tao mới không thèm trông cái nhà này đây.”
Vừa lẩm bẩm lớn tiếng, bà ta vừa lau chùi bàn ghế sạch sẽ.
“Được rồi, tao dọn xong rồi.
Tốt nhất mày biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Nghe bà ta định đi, cô bé hoảng hốt.
Cô bé chạy đến kéo váy bà ta, giọng run rẩy cầu xin: “Dì Trương ơi, hay là đừng đi mà...!Chỉ chốc lát nữa thôi...!Dì đừng đi...!Con sợ...”
Tiếc là lời cầu xin của cô bé không nhận được chút thương cảm nào.
“Tao không rảnh trông cái đồ xui xẻo như mày”.
Bà Trương hất tay cô bé ra, như là thấy bẩn, bà xoa xoa tay vào quần áo.
Tiếng đóng sầm cửa lớn vang lên, cả ngôi nhà lại chìm vào một sự tĩnh lặng chết chóc.
Bé gái lo lắng nhìn xung quanh bốn bề đen kịt, một chút ánh sáng le lói yếu ớt từ ngọn nến nửa đoạn ở phía xa.
Cuối cùng, cô bé dừng lại cách ngọn nến nửa thước, sợ rằng mình lại gần sẽ khiến ngọn lửa tắt.
Ngọn lửa nhảy lên vui vẻ, tuy yếu ớt nhưng đã thắp lên tia hy vọng cuối cùng cho đứa trẻ cô đơn.
Đáng tiếc thay, nửa ngọn nến kia không thể chống chọi với bóng đêm kéo dài.
Ngọn nến mỏng manh cháy hết, chỉ còn lại một cục sáp nhỏ nửa đông, căn phòng lại chìm vào bóng tối dày đặc.
Cô bé đứng giữa phòng khách, không dám hành động.
Trong trí tưởng tượng, những con quái vật với móng vuốt sắc nhọn đang tiến về phía cô, mùi hôi thối từ miệng chúng như sắp chạm đến khuôn mặt cô.
Cô bé nắm chặt con dao giấu trong tay áo, đó là món quà sinh nhật ba tặng.
Mặc dù mẹ cô đã vứt đi, nhưng cô bé đã lén nhặt lại.
Ba nói với cô bé rằng khi cha mẹ không ở bên cạnh con, món đồ nhỏ này sẽ bảo vệ cô.
Trong bóng đêm, cô bé gầy gò cuộn tròn trên sàn nhà, ôm chặt con dao vào ngực, không ngừng hình dung khuôn mặt ba mẹ trong đầu, không ngừng cầu xin sự che chở của họ....