[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống Sót
Chương 20: 20: Tình Trạng Bệnh 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem xong dòng tin nhắn này, Phương Tư Niên cau mày phản đối, lắc đầu với Sở Ngọc.
Anh ta nhấn hai cái gì đó ở mặt ngoài của đồng hồ, giọng nói trực tiếp vang lên trong đầu Sở Ngọc.
“Chú mở liên lạc giữa hai chúng ta, đánh chữ quá chậm, giao tiếp ý thức an toàn hơn.” Anh ta giải thích: “Tận thế có thể khiến con người tiến hóa mạnh mẽ, nhưng chỉ áp dụng với những người tập trung vào việc tăng cường khả năng kháng cự của bản thân trước tận thế.
Đúng là có người có thể kích hoạt tiềm năng mà không cần đến nơi trú ẩn, nhưng điều đó rất hiếm, chắc chắn sẽ không xuất hiện ở nơi tụ tập năng lực giả như Đinh Túc kia nói.”
“Có lẽ nơi trú ẩn của Công Viên Không Ngủ có đặc tính nào đó.” Sở Ngọc thử dùng ý thức đáp lại.
“Không loại trừ khả năng đó.
Nhưng nếu như ai cũng có thể kích hoạt tiềm năng, thì lợi thế của chúng ta sẽ giảm sút rất nhiều.
Khi vào được căn cứ, chúng ta nhất định phải hành động cẩn thận.”
Phương Tư Niên vừa dặn dò xong, liền đối mặt với ánh mắt tò mò của Đinh Túc.
“Sao tự nhiên hai người lại ngơ ra vậy?” Anh ta nhìn chằm chằm vào đồng hồ của hai người, “Đó là thiết bị liên lạc gì vậy?”
Người này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Trong lòng Sở Ngọc gióng lên hồi chuông cảnh báo, cô bình tĩnh nắm chặt con dao giấu trong ống tay áo.
“À, cái đồng hồ điện tử này à.” Phương Tư Niên vẫn cười ôn hòa, “Nó chỉ có thể xem giờ, đặt báo thức thôi.
Lúc đó định mua loại đồng hồ có thể trò chuyện, nhưng tiếc là không đủ tiền, cuối cùng đành mua đại hai cái đồng hồ điện tử này cho mình và Sở Ngọc.”
“Sở Ngọc?”
Đinh Túc lặp lại cái tên này, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.
“Tôi chính là Sở Ngọc.” Sở Ngọc tiến lên hai bước.
“Có vấn đề gì sao?”
Sau khi đánh giá cô gái trẻ nhiều lần, Đinh Túc chậm rãi lắc đầu.
“Không có gì, tôi chỉ thấy cái tên này rất quen thuộc.” Anh ta nói rồi lại nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ điện tử, “Để tôi xem nào.”
Xem xong dòng tin nhắn này, Phương Tư Niên cau mày phản đối, lắc đầu với Sở Ngọc.
Anh ta nhấn hai cái gì đó ở mặt ngoài của đồng hồ, giọng nói trực tiếp vang lên trong đầu Sở Ngọc.
“Chú mở liên lạc giữa hai chúng ta, đánh chữ quá chậm, giao tiếp ý thức an toàn hơn.” Anh ta giải thích: “Tận thế có thể khiến con người tiến hóa mạnh mẽ, nhưng chỉ áp dụng với những người tập trung vào việc tăng cường khả năng kháng cự của bản thân trước tận thế.
Đúng là có người có thể kích hoạt tiềm năng mà không cần đến nơi trú ẩn, nhưng điều đó rất hiếm, chắc chắn sẽ không xuất hiện ở nơi tụ tập năng lực giả như Đinh Túc kia nói.”
“Có lẽ nơi trú ẩn của Công Viên Không Ngủ có đặc tính nào đó.” Sở Ngọc thử dùng ý thức đáp lại.
“Không loại trừ khả năng đó.
Nhưng nếu như ai cũng có thể kích hoạt tiềm năng, thì lợi thế của chúng ta sẽ giảm sút rất nhiều.
Khi vào được căn cứ, chúng ta nhất định phải hành động cẩn thận.”
Phương Tư Niên vừa dặn dò xong, liền đối mặt với ánh mắt tò mò của Đinh Túc.
“Sao tự nhiên hai người lại ngơ ra vậy?” Anh ta nhìn chằm chằm vào đồng hồ của hai người, “Đó là thiết bị liên lạc gì vậy?”
Người này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Trong lòng Sở Ngọc gióng lên hồi chuông cảnh báo, cô bình tĩnh nắm chặt con dao giấu trong ống tay áo.
“À, cái đồng hồ điện tử này à.” Phương Tư Niên vẫn cười ôn hòa, “Nó chỉ có thể xem giờ, đặt báo thức thôi.
Lúc đó định mua loại đồng hồ có thể trò chuyện, nhưng tiếc là không đủ tiền, cuối cùng đành mua đại hai cái đồng hồ điện tử này cho mình và Sở Ngọc.”
“Sở Ngọc?”
Đinh Túc lặp lại cái tên này, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.
“Tôi chính là Sở Ngọc.” Sở Ngọc tiến lên hai bước.
“Có vấn đề gì sao?”
Sau khi đánh giá cô gái trẻ nhiều lần, Đinh Túc chậm rãi lắc đầu.
“Không có gì, tôi chỉ thấy cái tên này rất quen thuộc.” Anh ta nói rồi lại nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ điện tử, “Để tôi xem nào.”