Vò Đã Mẻ Lại Sứt - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
Chương 8: Quy tắc ngầm hiếm thấy
Tôn An Na đạt tới mục đích, nàng cũng không ở lại lâu, sau khi thống khoái chụp ảnh xong rồi, nàng thuận tay từ trong túi quần đang đặt trên bàn lấy đi một xấp tiền giấy. (Ed: chắc chị lấy phí quánh người =)))))
Cúi chào, Vương Tiên sinh, chúc cưng ở lại chơi vui vẻ. Tôn An Na trước khi đóng cửa còn hảo tâm tặng một cái hôn gió cho gã đàn ông bị buộc thành lợn chết ở trên giường.
Thang lầu bên kia truyền đến tiếng huyên náo, nàng rất nhanh đảo mắt qua một vòng, phát hiện nơi đó chen chúc rất nhiều người, là một đội chó săn (phóng viên) trên tay cầm camera bóng loáng, có người trong số bọn họ nói cần phải im lặng, nhưng cái đại đội này rất hỗn loạn, rất khó để điều hành thống nhất, vài người vội vã muốn lấy tin trước khiến cho chỉnh thể hài hòa bị phá hư.
Tôn An Na đi đến trước cửa phòng mà nàng cùng Yuki đã ước định sẵn, dựa theo ước hẹn mà gõ rất quy luật, người ở bên trong liền hé cửa ra, hỏi: "Có bị phát hiện hay không?"
"Nhanh mở cửa, bên ngoài có phóng viên." Tôn An Na nghiêng người lách vào phòng, chính giữa gian phòng dành cho tình nhân xa hoa này là một cái giường hình tròn thật lớn, trên giường có người đang nằm, chẳng qua bị chăn phủ lên nên nhìn không ra đó là ai, Tôn An Na đoán hẳn là chồng của Yuki, từ dấu vết trên chăn xem ra anh ta hẳn đã bị trói lại rồi.
"Hà Hi đâu?" Tôn An Na tìm thân ảnh của Hà Hi, Hà Hi chẳng lẽ không dựa theo an bài của nàng tới đây sao?
Tôn An Na xoay người vội vàng muốn ra cửa, Yuki hỏi: "Ai cơ? Cưng nói nữ nhân đang ở trong phòng vệ sinh rửa mặt phải không? Cổ kêu Hà Hi hả?"
Yuki đi theo Tôn An Na đến trong phòng tắm, Hà Hi đem mặt chôn ở trong chậu rửa mặt, không ngừng tạt nước lạnh lên mặt mình.
"Tôi xem xem, mặt còn có chút sưng, ngày mai hẳn là nhìn không ra." Tôn An Na nói.
"Nguyên lai cô kêu Hà Hi a, chào cô, tôi là Yuki. Cô có đóng phim gì không? Tôi hình như chưa thấy qua cô."
Tôn An Na vừa nghe liền cảm thấy không đúng, nàng tưởng ngăn cản Hà Hi trả lời vấn đề này, không nghĩ tới Hà Hi sẽ thẳng thắn trả lời Yuki.
Hà Hi nói:"[ Mười tám tuổi độc hành ]".
Yuki cúi đầu lâm vào trầm tư,"Tên này sao nghe không giống phim người lớn vậy cà."
"Phim người lớn?" Hà Hi vẻ mặt kinh ngạc.
Tôn An Na chen ở giữa hai người, nói:"Bạn tôi nghĩ cô là đồng sự của tôi. Cô ấy chỉ biết xem phim người lớn thôi. Rành dữ lắm." Nàng quay đầu nói với người ở sau lưng: "Yuki, người ta là diễn viên điện ảnh hẳn hoi. Năm đó nổi tiếng dữ lắm, bồ không coi cho nên không biết, ai biểu bồ chỉ biết Dương Mạc."
"Là Dương Mịch! Có vậy lộn quài. Mệt cho cưng vẫn là dân tốt nghiệp đại học."Yuki đập vô lưng Tôn An Na, thở phì phò nói.
Hà Hi cúi đầu, xấu hổ vô cùng, vẫn là Yuki nhìn ra được, nói: "Chỗ này nhỏ lắm, chúng ta đừng chen chúc ở trong này, tìm nơi nào thoải mái ngồi xuống đi, trước khi tôi tới nơi này có tiện đường mua chút đồ ăn vặt, chúng ta vừa ăn vừa tán gẫu, Na Na, cưng cần phải thành thật công đạo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nha."
"Tôi muốn về nhà." Hà Hi cảm thấy mình không nên ở trong này.
"Đừng đi ra ngoài, ít nhất là nên chờ thêm mấy tiếng đồng hồ nữa, vừa rồi tôi liền nhìn đến ở cửa thang máy tụ tập một đống chó săn, hẳn là có tay trong báo tin rồi, cô ở chỗ này ngồi trong chốc lát đi, chờ mấy tay chó săn tan hết tôi nói cô đi cô hẵng đi." Tôn An Na hai tay khoanh ở trước ngực, động tác này làm cho khe rãnh của nàng càng thêm rõ ràng hơn, mà Hà Hi lại chú ý tới một thứ lộ ra ở giữa ngực.
"Đó là cái gì?"
"Í dà. Tôi quên mất." Tôn An Na cúi đầu nhìn thoáng qua, từ một bên áo ngực lấy ra một xấp giấy, nàng thô sơ giản lược đếm qua một lần, vừa đôla vừa nhân dân tệ, ít nhất có 7, 8 ngàn.
"Một ít phí hàng ngoài ấy mà. Không lấy không được." Tôn An Na vui vẻ không ngừng.
Ba người đặt mông ngồi ở bìa giường, Yuki đem cái chân đặt gần mông các chị em lôi qua một bên, Tôn An Na không khỏi tò mò hỏi: "Chồng của bồ...... Cứ cột lấy như vậy...... Không có ý kiến hả?"
Yuki xốc chăn lên: "Chà, đang ngủ. Chờ cưng cả buổi cưng cũng chưa đến."
Nàng lại đem chăn phủ lên lại, trở lại bên cạnh hai người, lấy đồ ăn vặt chia đến trong tay các nàng, trong mắt tràn ngập khát vọng bát quái (nhiều chuyện), thúc giục các nàng ăn nhanh còn kể nghe, "Vừa rồi rốt cuộc phát sinh chuyện gì, lão biến thái trong phòng đó là người nào?"
Hà Hi cầm khoai lát vẫn không nhúc nhích, Yuki lấy khuỷu tay đụng đụng nàng: "Ăn đi nà, tụi tui đều ăn qua."
Aizzz. Tôn An Na yên lặng thở dài ở trong lòng, có chút người ấy, chính là bị nuôi dưỡng quá kỹ, bị nuôi dưỡng ở trong nhà ấm không trải qua mưa gió, cho nên chỉ bị thổi chút tiểu phong liền chịu không nổi. Ở trong mắt các nàng, chuyện này căn bản chưa là gì, Hà Hi vốn là người của công chúng, cùng các nàng liền không chung một đường.
"Chiêu này tụi tui dùng thường xuyên lắm, hợp tác 'thiên y vô phùng'. Mấy tên quỷ háo sắc này vốn trong lòng có quỷ, nên khi xảy ra chuyện cũng sẽ không dám đi nói lung tung, coi như sự tình gì cũng đều không có phát sinh. Cô có thể yên tâm." Yuki an ủi Hà Hi.
Hà Hi vẫn là không ra tiếng.
Tôn An Na bắt một nắm hạt dưa đến trong tay nàng, nói: "Chúng tôi đều sẽ câm miệng, không bát quái, cô cũng đừng khổ sở."
Hà Hi nói: "Tôi không phải khổ sở."
"Không khó chịu cô làm gì không rên một tiếng? Chẳng lẽ cô còn đang ngẫm lại dáng người hùng dũng làm một màn 'anh hùng cứu mỹ nhân' vừa rồi của tôi hử?"
Phốc. Hà Hi bị nàng chọc cười ra tiếng.
"Hạt dưa vị bơ vẫn là ăn ngon nhất." Yuki cũng bắt một nắm đưa nàng.
"Cám ơn." Hà Hi hướng nàng nói lời cảm tạ.
"Quả nhiên là người của công chúng."
Tuy rằng mới bắt đầu Tôn An Na nói là không bát quái chuyện của Hà Hi, nhưng là không khí trò chuyện đang đi lên, nói vẫn là nói.
"Tui trói gô lão háo sắc kia y như bồ buộc chồng bồ vậy á, một ngày này lão cũng đừng hòng nghĩ xuống giường, hy vọng hôm nay lão chưa ăn uống gì nhiều, bằng không, hắc hắc......".
Yuki hỏi Hà Hi: "Cô xem ra cũng mới hai mươi mấy đi, cái tuổi này đi tìm quy tắc ngầm có quá muộn không thế?"
"Cổ ba mươi hai."
"Gì?" Yuki không tin, "Nhiều nhất hai mươi tám."
"Cô ấy nói đúng. Tôi đã qua ba mươi." Hà Hi cũng thừa nhận.
Yuki hâm mộ nhìn mặt của nàng, nói: "Thật tốt ghê nơi, nếu hơn ba mươi tui mà cũng có được một làn da mịn màng như vậy thì tốt biết bao nhiêu, cô làm sao được như vậy dị, siêng đi spa hay có tiêm thêm gì hem?"
"Hai người cứ từ từ tâm sự, tôi vừa mới hỏi Cao tỷ trong khách sạn, nàng nhắn tin nói hiện tại trong đại sảnh vẫn còn nhiều chó săn, nói có người thu được tin tức là vài đại minh tinh sẽ tập trung trong khách sạn muốn làm party, hay...... Ừm, loại chuyện này a, tôi nghĩ thế." Tôn An Na cám ơn nội tuyến.
"Nói đến làm sao vậy đi, cô dính đến cái gì?" Yuki còn muốn tiếp tục nói.
Hà Hi hít sâu một hơi, nói: "Tôi nghĩ đóng phim."
"Đóng phim? Lý tưởng là rộng lớn, đường đi lại là khúc chiết, thành danh hẳn là nên sớm làm a."
"Tôi không tưởng thành danh, tôi là muốn kiếm tiền. Không nói gạt cô, tôi thiếu xã hội đen một khoản tiền rất lớn." Hà Hi nói xong, Yuki kinh ngạc đến quên phun xác hạt dưa, nàng gian nan nuốt xuống, ho khan vài tiếng mới nói: "Đầu năm nay cư nhiên có loại chuyện này, tôi còn nghĩ rằng mấy chuyện này chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình thôi."
Hà Hi cười khổ.
"Bất quá tìm đối tượng quy tắc ngầm vẫn nên tìm người mình quen biết, vài tên làm lên liền sớm tiết, còn không bằng tìm thỏi son đâu."
Ở bên cạnh vốn không nói một lời Tôn An Na chợt nói: "Yuki, dừng lại đi, mấy chuyện này chúng ta không nên bàn tiếp."
Thừa dịp Yuki còn không nhớ ra Hà Hi là ai, đề tài tốt nhất nên ngừng lại ở đây.
Yuki le lưỡi, nói: "Được rồi, mỗi người đều có bí mật mà, tôi không nói nữa." Cúi đầu tiếp tục cắn hạt dưa, nàng mở ra tivi trong khách sạn, trước đó đã thiết trí kênh là thể loại hạn chế độ tuổi, cho nên khi tivi vừa bật liền nhảy ra tiếng ừ ừ a a, tiện đà xuất hiện một số hình ảnh nóng bỏng.
Hà Hi càng ý thức được thân phận người ngoài của mình, huống chi hiện tại nàng cần nhất là im lặng, nàng đứng dậy nói: "Tôi hiện tại muốn trở về."
"Tôi đưa cô ra ngoài." Tôn An Na từ trong rương hành lý của Yuki lấy ra một bộ váy dài, nàng cũng lười đi phòng tắm, liền mặc váy ngay lên người, tay ở trong váy sờ loạn một lúc, quần áo bên trong lập tức đều rơi xuống đất, một phút đồng hồ đã thu phục xong.
Cởi bộ đồ da bó sát ra xong, Tôn An Na đá bay giầy trên chân, thay bằng đôi dép lê màu sáng, nháy mắt từ nữ vương SM biến thành thiếu nữ tươi mát.
"Cô có cần đổi một bộ quần áo không?" Tôn An Na ý bảo Hà Hi chú ý trang phục trên người nàng.
"Không cần, tôi đội thấp mũ hẳn là sẽ không bị ai nhận ra."
Tôn An Na vốn định nói cho nàng biết như vậy cũng vô dụng thôi, chính là nhìn vẻ mặt vội vàng phải đi về của Hà Hi, nàng sẽ nghĩ biện pháp để nàng ấy tránh đi nguy hiểm.
Vừa đã trải qua chuyện lớn như vậy, Hà Hi coi như bình tĩnh nhưng trong lòng nàng ấy nghĩ như thế nào, chỉ có chính nàng ấy biết mà thôi.
Hai người từ thang máy nhân viên đi xuống, khi đến bên ngoài cũng liền vượt qua một vòng người để đi ra ngoài, mọi người đang vây quanh một người đang ôm đầu che mặt, phá lệ bắt mắt.
Đến bên ngoài, Hà Hi vẫn cúi đầu đi đường, nếu không phải Tôn An Na đúng lúc giữ chặt nàng, nàng đã rơi ngay vào miệng hố.
"Cô để ý đường ở dưới chân đi chứ, rơi vào rồi tôi cũng không phụ trách lôi cô ra đâu." Lời Tôn An Na nói để Hà Hi khóc luôn.
Hà Hi lấy ngón tay lau đi một giọt nước mắt nơi khóe mắt, dùng mỉm cười che giấu quẫn bách: "Mỗi lần gặp chuyện không xong đều bị cô nhìn thấy, cô nói này tính là cái gì a."
"Cô nghĩ rằng tôi muốn vậy lắm hả." Tôn An Na ngại nàng đứng khóc lớn dọa người khác, đem nàng kéo đến KFC phụ cận, may mắn lúc này KFC đều không có người nào, các nàng chọn trong góc ngồi xuống, không gọi gì, cũng không có người quản.
"Người bạn vừa rồi của tôi, cô cũng không cần lo lắng, cổ căn bản không biết cô."
Tôn An Na nguyên bản là muốn nói vài câu làm Hà Hi yên tâm một chút, không nghĩ tới lời này của nàng lại làm cho Hà Hi càng khó qua.
________________________
Editor không có lời nào bình luận nên để lại câu quen thuộc:
Vui lòng không re-up hay chuyển ver