Vò Đã Mẻ Lại Sứt - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
Chương 1: Nước sôi lửa bỏng
"Oh, fuck. Thích vãi, chồng ơi thích quá đi! A a a a a!!!".
Trên giường lớn khách sạn có hai luồng thân thể trần truồng dính vào nhau giống như hai mẻ gạo nếp mới ra lò, nữ thì chân dài ngực lớn, eo nhỏ làn da trắng sáng, nam lại yếu đuối tay trói gà không chặt, còn mang một cái kính đen. Nữ nhân hai mắt nheo lại, vẻ mặt mê say, môi đỏ mọng mở ra, thanh âm thật giống như tháng bảy mưa rào có kèm sấm chớp, sét cứ đánh rầm rầm không dứt, nàng kêu thoải mái phập phồng, đầy nhịp điệu, bao hàm tình cảm, các loại từ ngữ hạ lưu xa hoa nối liền không dứt.
Bả vai nam nhân gầy yếu khiêng lên một bên chân trắng dài của nàng, sống lưng gầy nhom không ngừng cử động, va chạm thân thể nữ nhân.
Bạch bạch bạch.
A a a a a.
Ừm ừm.
Cót két cót két......
Nữ nhân quay đầu, tóc dài ướt sũng ngăn trở hơn phân nửa hai má của nàng, nàng hướng mặt sang một bên khác nhìn, kể cả cùng nam nhân đang ghé vào một bên giường, tầm mắt lần lượt thay đổi.
Một tên đàn ông, hai tên, rồi ba tên...... Ở bên giường có mấy người đàn ông, hoặc là đứng hoặc là quỳ, lại hoặc là ngồi hoặc là nằm, tóm lại đủ kiểu tư thế khác nhau, biểu tình nghiêm cẩn, không dám có một tia lơi lỏng.
Mà nam nhân ghé vào bên giường đầu lưu tóc bảy tấc, trên người mặc một kiện áo thun Lí Ninh, đeo kính mắt, thoạt nhìn trông giống thiếu niên ngây ngô mới tốt nghiệp đại học, nhưng tên của hắn lại một chút cũng không hề ngây ngô, chỉ cần là người thường xuyên trộn lẫn trong mấy diễn đàn người lớn một khi nghe đến tên của hắn đều sẽ phản xạ có điều kiện mà nhếch lên 'Cái đuôi'.
Hiện tại đầu hắn đang phủ đầy mồ hôi, quỳ gối bên giường, đầu để sát vào giường, cùng nữ chính làm công tác câu thông trọng yếu.
"Na Na, chân của cưng nâng lên xíu, bằng không liền quay không tới."
"Dù sao có thể làm mờ (mosaic) mà, chân tôi nâng cao như vậy rất mệt nha, đạo diễn, còn không có xong sao." A a a a kêu vài tiếng, nữ chính dùng một tiếng thở dốc làm bước ngoặt, nhân lúc được một chỗ trống, nàng liền dẫn đường oán giận.
Đạo diễn cười tươi tựa như đóa hoa hướng dương, nói: "Na Na, cưng lại kiên trì thêm chút nữa, lập tức sẽ xong ngay, cố lên cố lên."
Khiêng một cái máy quay thật lớn lần nữa đổi tư thế, miễn cho góc quay cận của nam nữ chính bị phát hiện.
Đạo diễn nhỏ giọng hỏi: "Na Na, cưng thật sự không nghĩ được quay sâu thêm chút sao, cưng chỉ cần gật đầu một cái tôi liền đem thù lao phim tăng lên gấp đôi."
"A...... Nga! Em sắp không được rồi! A a a a......" Cô Na Na trong miệng đạo diễn đột nhiên bộc phát ra tiếng thét chói tai không ngừng nghỉ, tiếng thét có thể so với giọng nữ cao được luôn, nam nhân gầy yếu vốn đang làm động tác máy móc "bạch bạch bạch" đột nhiên dừng lại, hắn cũng quay đầu nhìn đạo diễn, ánh mắt kia như đang hỏi, đây là chuyện gì xảy ra vậy, khi nào thì đã xong?
Đạo diễn mắt trợn trắng, quyết định thật nhanh nói: "Bắn."
Trợ lý đứng phía sau đạo diễn lập tức đưa lên một cái túi nhựa dẻo đã sớm chuẩn bị trước đó, làm cho nam diễn viên cầm ở trong tay, nam diễn viên một bên nặn một bên bóp, màu trắng chất lỏng như hoa tuyết liền rơi xuống cái bụng tuyết trắng của nữ diễn viên.
"Ok. Một lần liền qua!" Đạo diễn bàn tay to vung lên, những người khác đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nam diễn viên còn chưa thấy đủ, trên mặt đều là lưu luyến, nhưng lại không dám nhìn thẳng nữ diễn viên, chỉ dám dùng khóe mắt nhìn nàng.
"Tiền." Nữ diễn viên ngồi dậy, lấy khăn giấy ăn lau đi mớ tương trên bụng, lại lấy khăn tắm phủ thêm, nàng không vội đi tắm rửa, mà là bắt tay dâng đến trước mặt đạo diễn, ý tứ thực rõ ràng, tiền.
Đạo diễn dùng ánh mắt tham lam nhìn người trước mắt, Tôn An Na, vừa xuất đạo nghệ danh đã kêu Na Na, bộ dạng có thể nói là nhất đẳng, cực thích hợp đóng phim người lớn, cụ thể mà nói chính là sự kết hợp giữa hai loại bất đồng khí chất, vừa ngây thơ thanh thuần, lại vừa phóng đãng chẳng biết xấu hổ, cuồng dã thành tính......
Hơn nữa, có thể căn cứ tình tiết kịch bản cần có mà có thể tự thân biến hóa nhân vật, biểu hiện ở trong phim cũng thuộc dạng số một số hai.
Đạo diễn mấy năm nay cũng đã giúp nhiều nữ diễn viên phim người lớn nổi tiếng, có người mò tiền xong liền bước đi, có người vừa nổi lên liền làm giá. Duy độc Tôn An Na cho đến bây giờ vẫn còn đi theo hắn, hơn nữa là tùy kêu tùy đến, tác phong rất chuyên nghiệp, đạo diễn chỉ hận không thể đi mua bằng khen chiến sĩ thi đua cấp cho nàng.
Mà Tôn An Na có thể kiên trì đến bây giờ, cũng là nhờ vào nguyên tắc phòng thủ kiên cố của nàng, những thứ có thể ràng buộc hay lợi dụng đều không thể công phá.
Đạo diễn vẫn luôn khuyên bảo Tôn An Na, đóng phim người lớn chỉ có thể diễn vài ba năm, không bằng thừa dịp tuổi trẻ mà đóng thêm nhiều mấy bộ.
Đáng tiếc Tôn An Na chính là bất vi sở động, bất quá mấy năm nay thù lao đóng phim của nàng cũng càng ngày càng cao, sinh hoạt vẫn xem như đủ.
Tôn An Na còn có một cái nguyên tắc, không cho thiếu nợ.
Đạo diễn nghèo túng đến độ một cái quần lót mặc trên người mà cũng toàn lỗ, nhưng cũng phải cắn răng đem đủ tiền đóng phim đưa đến tay Tôn An Na trước tiên.
Một xấp nhân dân tệ, bên ngoài không có giấy bao, cứ như vậy một xấp nhân dân tệ mới tinh, nhìn kỹ vẫn còn xếp theo số serie, là vừa từ ngân hàng lấy ra, nóng hôi hổi, còn chưa kịp dơ đã đưa đến trong tay Tôn An Na.
Tôn An Na nhanh tay đếm qua một lần, đủ rồi, là phần của nàng. Nàng đem tiền thu hồi xong mới đi tắm rửa.
Những người khác đều đi rồi, nhưng đạo diễn không đi, đạo diễn vẫn còn đang ở chỗ này khuyên bảo Tôn An Na.
"Na Na, cưng cũng trưởng thành rồi." Đạo diễn đứng ở ngoài cửa phòng tắm nói.
Phòng tắm khách sạn liền chỉ có một tầng thủy tinh, Tôn An Na ở bên trong tắm rửa, bên ngoài đạo diễn xem rành mạch, đạo diễn nhiều xem thêm vài giây thì từ bên trong liền truyền ra thanh âm Tôn An Na: "Hoặc là móc mắt ra hoặc là cho tôi tiền, anh tự chọn đi."
Đạo diễn xoay người, đưa lưng về phía nàng.
"Trưởng thành cái mông, tôi lớn rồi còn cần anh nhắc nhở chắc?" Tôn An Na đứng ở dưới vòi hoa sen ngửa đầu, nheo lại mắt, làm cho nước nóng tẩy đi những dính nhớp trên người nàng.
"Vậy cưng cũng muốn vì tương lai của mình suy tính chứ." Đạo diễn lại muốn quay đầu.
"Ngày nào mà tôi không vì chính mình tính hả."
"Tôi xem em có bao nhiêu tiền đều cầm đi mua hàng hiệu......".
"Đó là tôi sai sao, đó là lỗi của xã hội. Năm sáu năm trước tôi bắt đầu tồn tiền, tôi đã nghĩ mua phòng ở, thật vất vả tồn đủ tiền, anh đoán thử xem, phòng ở tăng gấp đôi. Tiền tôi để dành cũng chưa kịp tiền phòng tăng. Tôi là vò đã mẻ lại sứt." Tôn An Na nghiến răng nghiến lợi nói.
Đạo diễn cảm thấy như vậy cũng có lý, gật gật đầu, đột nhiên hắn dừng lại, biểu tình lại biến hóa, ngữ khí cất cao, nói: "Tôn An Na em giỡn mặt tôi hả, lần trước em nói chị gái em nằm viện, em vẫn là lấy tiền đi chữa bệnh cho cô ấy!".
"Chị gái?" Tôn An Na nói xong, đạo diễn bắt đầu gõ thủy tinh, "Lời bảy năm trước em nói, em cư nhiên không nhớ rõ."
"Nga nga nga nga nga, tôi nhớ ra rồi, chị gái của tôi...... Hình như tôi có một cô chị......" Tôn An Na căn bản không để hắn trong lòng, bắt đầu hừ ca.
"Thương mang thiên nhai là tình yêu của ta......".
"Tình yêu không phải ngươi tưởng bán là có thể bán......"
Tiếng chuông di động của đạo diễn ở phía sau vang lên, tiếp được lời ca của Tôn An Na.
Tôn An Na hỏi: "Đạo diễn, vợ anh gọi anh về nhà quỳ ván giặt kìa."
"Nói bừa, tôi nào có vợ, hơn nữa, nhà của tôi ngay cả ván giặt đồ đều mua không nổi. Để tôi xem xem, là Chu ca."
"Chu ca? Anh ta tìm anh có việc gì? Chẳng lẽ là coi trọng tài hoa của anh nên tưởng đầu tư phim cho anh.". ngôn tình hay
Lời Tôn An Na nói đâm trúng nội tâm yếu mềm của đạo diễn.
Người nào thời niên thiếu chưa từng ảo tưởng hay hăng say hướng về tương lai cơ chứ, đạo diễn cũng đã từng tuổi trẻ, cũng đã từng ảo tưởng, lông bông, tự cao tự đại cho mình tài trí hơn người, ngạo thị quần hùng, nghĩ đến tương lai chính mình nhất định sẽ trở thành một đạo diễn lớn kim quang chói lòa, nhưng lại chưa từng nghĩ đến có ngày, hắn chỉ có thể cầm máy quay quay phim người lớn, hết bộ này đến bộ khác.
Tuy rằng biết khả năng này không lớn, nhưng đạo diễn vẫn là tâm động, hắn đến ban công tiếp điện thoại, dịu dàng nói: "Uy ~".
"Chú bây giờ còn ở trong khách sạn "Mật ngọt" không đó?" Bên kia căn bản không cho hắn cơ hội, vội vàng lớn tiếng rống lên.
Đạo diễn lỗ tai bị chấn ông ông, ngẩn ra vài giây, bên kia lại bắt đầu thúc giục, "Chú chết chưa vậy, trả lời một câu coi. Mẹ nó, đùa giỡn lão tử ha gì!".
"Chu ca, em chưa có chết, em còn ở đây nè, em hiện tại đang ở khách sạn "Mật ngọt" phòng 1314."
"Chú nơi đó còn có người khác không vậy? Nói mau, đừng cùng lão tử dây dưa."
"Có!" Có còn một nữ diễn viên.
Đô đô, bên kia vội vàng cúp điện thoại, đạo diễn còn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra, tiếng đập cửa liền truyền đến.
Tôn An Na bọc khăn tắm đi ra, nàng mềm mại ướt át thanh tú như đóa sen hé nở trên mặt nước, nàng đang cầm bộ quần áo hàng hiệu của mình chuẩn bị mặc vào liền nghe thấy tiếng đập cửa, nhíu mày, nói: "Sẽ không phải là tới bắt mại dâm đi?"
Công việc này của các nàng sợ nhất là cái này.
Chủ khách sạn là nhà đầu tư lớn nhất của cả bộ phim, khi đạo diễn tới nơi này quay sẽ cùng khách sạn đánh tiếng trước, nếu có đội bắt mại dâm đến sẽ được thông tri riêng một tiếng. Ám hiệu là điện thoại trong phòng vang lên ba tiếng.
Nhưng mà điện thoại không vang nha.
__________________________________________
Đôi lời nhắn của Editor:
Thật ra mình đọc bộ này từ lâu rồi, vốn đọc bản edit của bên nhà @girl_sms thì cũng hào hứng lắm nhưng tới chương 30 thì bản dừng không up nữa, thế là mình phải lội đi đọc QT. Có một thời gian cũng chán nên mình bèn lên ý định edit full bộ này, tuy nhiên trình tự QT hơi khá lộn xộn, thế là phải mò lại từ các nguồn (chủ yếu lấy từ bachhopfan.wordpress.com và wtulip01.wordpress.com) rồi sắp xếp chúng lại sao cho hợp lý.
Khi các bạn đọc được các chương được publish này tức là mình đã edit đã vượt quá bản edit trước đó của bạn girl_sms rồi. Hi vọng mỗi chương sẽ nhận được nhiều lượt thích và tương tác từ mọi người.
À, lúc mình publish bộ này, nếu thấy bộ "Hữu ương lưỡng song" bị biến mất tức là mình đang tạm ẩn để bắt tay beta lại, mong ai đang đọc dở truyện đó thông cảm nhen.
(Mình thì thích edit truyện hề + có cảnh H trần trụi với thiên nhiên nhưng kiếm được truyện hợp gout thì khó quá, có mấy bộ cũ để làm thôi)
Vui lòng không re-up hay chuyển ver