Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
Chương 14
Sau đó, sự xuất hiện của bà chủ đã tạm thời chấm dứt sự thân thiết cưng nựng giữa mấy mẹ con.
Năm người đứng trước cửa chụp chung một tấm ảnh.
Khi chụp ảnh xong, nhìn bà chủ mặt đầy tươi cười, Diệp Vũ Thánh lôi kéo: “Dì ơi, dì cúi đầu xuống đi.”
Bà chủ nghe vậy cũng không biết cậu bé muốn làm gì, nhưng vẫn ngồi xổm xuống nhìn Diệp Vũ Thánh.
Ngay khi bà chủ ngồi xổm xuống, Diệp Vũ Thánh tiến lên, đặt một cái thơm nhẹ lên mặt bà chủ, thơm xong còn nghiêm túc nói lời cảm ơn: “Lúc trước không phải dì muốn cháu thơm dì sao? Cháu thơm rồi, hôm nay cảm ơn dì đã chiêu đãi ạ.”
Bà chủ sửng sốt một chút, sau đó cô ấy không nhịn được mà cười ra tiếng.
Lúc này, hai đứa nhỏ còn lại thấy vậy thì cũng lần lượt thơm bà chủ một cái.
Diệp Vũ Triết suy nghĩ, dì đã mời mình ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy, miễn cưỡng có thể thơm dì một cái.
Về phần suy nghĩ của Diệp Vũ Hành, hai anh trai đã thơm rồi, cậu bé cũng thuận theo mà thơm luôn.
Đồng thời, cả hai bé cũng đều nói lời cảm ơn.
Bà chủ nhìn ba đứa nhỏ đáng yêu trước mắt, lại nhìn Mục Nhan đứng bên cạnh không ngăn cản, trong lòng cô ấy không khỏi ấm áp.
Ai da, trái tim của cô ấy bị ba đứa nhỏ trêu chọc rồi, không được không được.
Trái tim thiếu nữ của tôi!
Sau đó, người của tổ tiết mục đến nhắc nhở Mục Nhan là thời gian không còn nhiều, lúc này Mục Nhan mới tạm biệt bà chủ rồi dẫn theo bộ ba di chuyển đến địa điểm tiếp theo.
Vốn dĩ Mục Nhan cho rằng kế tiếp mình cần phải đến các nhà hàng nấu ăn gì đó, không ngờ tiếp theo đều là thời gian phúc lợi, Mục Nhan sẽ đi đến những cửa hàng thực phẩm để hoàn thành các nhiệm vụ khác.
Ví dụ như: Hỗ trợ làm vằn thắn, nếm thử đồ ăn và cho biết các thành phần nguyên liệu bên trong nước sốt, giúp làm ra hương vị cơ bản nhất cho các món ăn vặt,...
Tuy nhiên, nhiệm vụ dù có phần đơn giản hơn, nhưng lại đang khảo nghiệm năng lực cơ bản của đầu bếp, đây cũng là các phương diện được tổ tiết mục tính đến.
Mà sự thể hiện của Mục Nhan cũng không làm đạo diễn thất vọng, bất cứ nhiệm vụ nào, Mục Nhan đều có thể hoàn thành một cách suôn sẻ, đương nhiên, cũng bởi vì một số tình huống phát sinh khi có thêm bộ ba, nên hiệu quả của chương trình lại càng tốt.
Đạo diễn Trần Trạm nhìn bộ ba, trong lòng không khỏi nghĩ đến những tính toán nhỏ.
Cứ như vậy, Mục Nhan dẫn theo ba đứa nhỏ đi đến nhà hàng cuối cùng.
Trước khi tiến vào nhà hàng này, Mục Nhan cũng đã biết đến sự tồn tại của nó.
Đây là một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, chủ nhà hàng là Lưu Nhất Thiên – một đầu bếp nổi tiếng về ẩm thực Tứ Xuyên.
Lưu Nhất Thiên không xuất thân từ trường đầu bếp chính quy, nhưng lúc còn trẻ ông ấy đã từng học việc trong bếp, khi việc học có thành tựu, ông ấy nhanh chóng tham gia cuộc thi đầu bếp Hoa Hạ, một trận thành danh, sau đó ông ấy từ chối không ít lời mời của các nhà hàng nổi tiếng, trở về Thành Đô mở nhà hàng này.
Khi biết được vị tiền bối này đang ở bên trong, Mục Nhan vô cùng kích động.
Cô luôn muốn được tìm hiểu và học hỏi các đầu bếp nổi tiếng khi tham gia chương trình này, ngày đầu tiên ghi hình cho chương trình đã gặp được một người, tất nhiên là tâm trạng của cô không thể bình thường.
Lúc cô làm nhiệm vụ cuối cùng này đã là bảy giờ tối, nhưng khách trong nhà hàng vẫn còn rất nhiều, Mục Nhan dẫn theo bộ ba trực tiếp đi thẳng đến nhà bếp phía sau.
Trong nhà bếp, có vài đầu bếp đang bận rộn.
Trong nhóm người này, Mục Nhan liếc mắt một cái đã nhận ra Lưu Nhất Thiên.
Khi Lưu Nhất Thiên nhìn thấy Mục Nhan, thứ đầu tiên ông ấy nhìn chính là bàn tay của Mục Nhan.
Diện mạo của Mục Nhan có phần đánh lừa ông ấy, nhưng ông ấy đã quen với việc quan sát hiện trường để nhìn bản chất, ít nhất sau khi nhìn vết chai mỏng trên tay phải của Mục Nhan, ông ấy đã âm thầm gật đầu tán thành.
Sau đó ông ấy nhìn Mục Nhan và nói: “Nhiệm vụ của cô ở đây rất đơn giản, đó là khắc mười bông hoa khác nhau ngay tại chỗ, thành công là hoàn thành nhiệm vụ.”
Mục Nhan nghe vậy cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, không phải nấu nướng, mà là kỹ năng dùng dao cơ bản nhất.
Nhưng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, Mục Nhan nhanh chóng tiếp nhận nhiệm vụ này.
Một khoảng trống được đặc biệt dành riêng cho cô, bên cạnh xếp củ cải trắng, củ cải đỏ, dưa chuột,...
Sau khi Mục Nhan chọn được vài con dao thích hợp, cô bắt đầu cầm củ cải đỏ lên để cắt tỉa.
Ba đứa nhỏ biết mẹ đang làm nhiệm vụ, nên vẫn luôn ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn theo động tác của Mục Nhan.
Chỉ thấy tay Mục Nhan nhanh nhẹn cầm củ cải đỏ, không lâu sau, hình dáng củ cải đỏ trong tay cô đã bắt đầu thành hình.
Tiếp theo, Mục Nhan đổi một con dao khác, bắt đầu khắc cánh hoa.
“Là hoa hồng!” Nhìn thấy bông hoa trong tay Mục Nhan, Diệp Vũ Thánh không nhịn được lên tiếng.
Diệp Vũ Triết ở bên cạnh cũng mãnh liệt gật đầu: “Em biết rồi, hoa này bố thường tặng cho mẹ.”
Sau khi Diệp Vũ Triết nói xong , nhóm thợ quay phim xung quanh đều không nhịn được cười.
Đứa nhỏ này vô hình trung đã tiết lộ bí mật của bố mẹ.
Sau khi nhận được tín hiệu, người quay phim hỏi Diệp Vũ Triết: “Bố cháu thường xuyên tặng hoa cho mẹ cháu sao?”
“Thường xuyên ạ! Ngày Lễ Tình Nhân 14/2, ngày Quốc Tế Phụ Nữ 8/3, ngày Lễ Tình Nhân Trắng 14/3, ngày 20/5, Thất Tịch, lễ Giáng Sinh, còn có kỷ niệm ngày đầu tiên quen nhau, kỷ niệm ngày cưới, rất nhiều…” Diệp Vũ Triết nói, cậu còn vươn bàn tay mũm mĩm của mình ra lần lượt tăng thêm từng ngón một, lông mày nhíu chặt lại, cậu tiếp tục nói: “Thật ra, cháu cũng rất vui khi được đón ngày lễ cùng bố mẹ, nhưng mà… hai người họ luôn muốn gửi chúng cháu đến nhà ông bà nội, mỗi lần bà nội đều…”
“Ông bà nội làm gì cháu?” Người quay phim tiếp tục hỏi.
“Đừng nói.” Hai người Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành ở bên cạnh lập tức bịt kín miệng Diệp Vũ Triết, vô cùng nghiêm túc cảnh cáo.
Diệp Vũ Triết gật đầu, ngón tay nhỏ chỉ chỉ vào tay hai người.
Sau khi hai người buông ra, Diệp Vũ Hành tiến đến ghé vào tai Diệp Vũ Triết nói gì đó, sau khi Diệp Vũ Triết nghe xong, cậu bé cũng dùng tay bịt kín miệng mình, cảnh giác nhìn chú quay phim với vẻ mặt lên án.
Hiện tại bên ngoài không có ai biết, nhưng nhân viên nội bộ như bọn họ đều nhận được chỉ thị cô Mục chính là người vợ thần bí của ảnh đế Diệp Hoài Cẩn.
Cuộc hôn nhân của Diệp Hoài Cẩn vẫn luôn là chủ đề nóng trong giới, hiện tại có cơ hội chứng kiến sự thật bên trong, sao bọn họ có thể không hiếu kỳ.
Mà lúc này, sự chú ý của bộ ba nhà họ Diệp lại quay trở về trên người mẹ.
Nhìn những bông hoa xuất hiện trên đĩa, cả ba gấp không chờ nổi mà hô lớn: “Wow”.
“Mẹ thật tuyệt vời!”
“Mẹ giỏi quá!”
“Mẹ khắc hoa thật đẹp.”
Ba đứa nhỏ xoay quanh nhau ở cách đó không xa, nhìn những bông hoa đó thì nhảy nhót vui sướng, trông có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Nghe thấy tiếng của ba đứa nhỏ, sau khi khắc xong đoá hoa hồng, Mục Nhan mỉm cười với bọn trẻ, rồi tiếp tục bắt đầu cắt tỉa loại hoa khác.
Hoa hồng, hoa sơn trà, cẩm chướng, đào hoa, nguyệt quý (*).
(*): Nguyệt quý là loài hoa hồng giống Trung Quốc.
Ở trên là năm loại hoa mà Mục Nhan đã khắc xong, kế tiếp còn phải khắc thêm năm loại nữa, nhưng năm loại được bày biện kia đã khiến người xem cảm thấy cảnh đẹp ý vui rồi.
Lúc này, ba đứa nhỏ có chút tự hào nói với nhóm thợ quay phim: “Mọi người nhìn xem, những thứ đó là mẹ cháu khắc đấy.”
“Ừm, mẹ cháu rất lợi hại.” Nhìn dáng vẻ đắc ý dạt dào của ba đứa nhỏ, nhân viên công tác ở bên cạnh cũng không tiếc lời khen ngợi.
Sự thật là, Mục Nhan quả thực rất lợi hại.
Những người không có chuyên môn như bọn thực sự chưa từng nghĩ đến, một củ cải đỏ cũng có thể làm ra được nhiều hình dạng như vậy.
Sau đó là hoa tulip, hoa sen, hoa dâm bụt, hoa thược dược đều thành hình trong tay Mục Nhan, hơn nữa tất cả đều được bày biện trên đĩa.
Lúc này, Mục Nhan cầm củ cải đỏ thân dày cuối cùng và tiếp tục điêu khắc.
Dưới ống kính, chỉ soàn soạt trong chốc lát, một đóa mẫu đơn diễm lệ cứ thế được thành hình, đoá mẫu đơn này to gấp đôi những bông hoa khác.
Nhưng sau khi khắc xong mười đóa hoa, Mục Nhan vẫn không dừng lại.
Cô dùng dưa chuột để tỉa lá và gốc hoa, điểm xuyết bằng củ cải trắng cắt nhỏ.
Khi đã hoàn thành, một chiếc đĩa màu sắc rực rỡ xuất hiện.
Người quay phim lập tức quay cận cảnh đĩa hoa.
“Xong rồi.” Mục Nhan nói với đầu bếp Lưu Nhất Thiên, vẻ mặt cô có chút khẩn trương.
Lưu Nhất Thiên nổi tiếng với kỹ thuật dùng dao, mặc dù trình độ của cô không tệ, nhưng ở trước mặt đối phương, cô cũng không dám múa rìu qua mắt thợ.
Có thể nói, Lưu Nhất Thiên là bậc thầy tích hợp về các món ăn và kỹ thuật tạo hình, ông ấy được giới đầu bếp đánh giá là “Trên đồ ăn có núi sông, giữa đĩa đầy thơ ca”.
“Kỹ thuật dùng dao không tồi, cô đã hoàn thành nhiệm vụ!” Lưu Nhất Thiên nhìn cách bày biện trên đĩa, đưa ra đánh giá đành cho Mục Nhan.
“Yeah, mẹ quá tuyệt!” Nhận được lời khẳng định từ Lưu Nhất Thiên, Mục Nhan còn chưa kịp nói gì, ba đứa nhỏ bên cạnh đã vui vẻ nhảy cẫng lên.
Mẹ của bọn chúng quả nhiên là người lợi hại nhất.
Sau đó, Lưu Nhất Thiên giao một chiếc phong bì cho Mục Nhan, ông ấy cũng dặn dò Mục Nhan tiếp tục cố gắng, bất luận thế nào, làm một đầu bếp không thể quên đi kỹ thuật dùng dao cơ bản nhất.
Mục Nhan nghe xong, cô nghiêm túc gật đầu.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Mục Nhan mở tất cả các phong bì mình nhận được ra, bên trong là một số mảnh nhỏ của bản đồ.
“Mẹ, chúng ta ghép lại thôi.” Diệp Vũ Thánh sốt ruột nói, sau đó cậu dẫn theo Diệp Vũ Triết và Diệp Vũ Hành, chỉ với vài bước bộ ba đã lắp ghép xong tấm bản đồ.
Ngay khi bản đồ được ghép lại, thứ hiện ra là một tấm ảnh, bên trên là một vài toà kiến trúc cổ kính, có thể nhìn ra được đó là một địa điểm.
Đồng thời, vị trí của địa điểm cũng được viết rõ trên bức ảnh.
Hoàng —— Long —— Khê
“Mẹ, đây là địa điểm tiếp theo chúng ta sẽ đến sao?” Sau khi đọc tên địa danh, Diệp Vũ Thánh mở miệng hỏi.
“Ừm.” Mục Nhan gật đầu đáp, cô lật qua mặt sau thì thấy một loạt các lời nhắn.
“Vào sáu giờ sáng mai, mời quý khách đón xe đến cửa hàng sắp khai trương tại Hoàng Long Khê, một thị trấn cổ ở phía tây Tứ Xuyên, ngoài ra, xin chúc mừng quý khách, kế tiếp bạn có thể trở về nghỉ ngơi.”
Sau khi Mục Nhan đọc xong, bộ ba bên cạnh cô cũng xem xong rồi, bọn chúng lập tức hưng phấn nói muốn về khách sạn nghỉ ngơi.
Mặc dù hành trình ngày hôm nay đối với bộ ba mà nói thì không quá mệt mỏi, nhưng từ buổi sáng bắt đầu đáp máy bay, ba đứa nhỏ vẫn chưa được nghỉ ngơi, chắc hẳn cũng có chút mệt mỏi.
Một lát sau, cả gia đình lên xe của tổ tiết mục, trở về khách sạn.
Mà trở lại khách sạn, Mục Nhan nhận được một số thông báo, nói cô cần quay bù một vài nội dung phỏng vấn đơn giản.
Tất nhiên là Mục Nhan đồng ý.
Nhưng sau khi Mục Nhan nhận được điện thoại, ba đứa nhỏ lại nhìn cô bằng ánh mắt trông mong.
“Mẹ đi một lát rồi trở về ngay, mẹ để chú Tiểu Hứa ở lại chơi với các con được không? Đợi mẹ trở về sẽ tắm rửa cho các con.” Mục Nhan nhìn ba đứa nhỏ rồi hỏi ý kiến bọn trẻ.
“Mẹ trở về mang đồ ăn ngon cho con là được.” Diệp Vũ Triết là người đầu tiên đồng ý.
Về phần hai đứa nhỏ còn lại, chúng biết mẹ không đi quá lâu, nên cũng vô cùng hào phóng nói không thành vấn đề.
Sau đó, Mục Nhan lập tức đi quay video phỏng vấn.
Trong phòng chỉ còn lại bốn người, bộ ba và Tiểu Hứa.
Tiểu Hứa nhìn ba đứa trẻ trước mắt, lần đầu tiên ở chung với bọn họ, cậu ta lập tức có phần luống cuống tay chân.
Ba đứa nhỏ nhìn thoáng qua Tiểu Hứa, sau đó trực tiếp ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh xem TV.
Tiểu Hứa thấy vậy thì cũng chậm rãi dịch sang một bên, cùng xem TV với bọn nhỏ.
Chốc lát sau, một tập phim hoạt hình kết thúc, Diệp Vũ Triết cầm điều khiển từ xa để chuyển kênh, nhưng không nghĩ đến, cậu vừa chuyển kênh thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên TV.
“Là bố.”
“Không đúng, chắc hẳn bố quay quảng cáo.”
“Đột nhiên em hơi nhớ bố.”
Ba đứa nhỏ lần lượt nói, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Hứa.
“Chú Tiểu Hứa, chú có thể gọi điện thoại cho bố cháu không?” Diệp Vũ Thánh hỏi Tiểu Hứa.
Tiểu Hứa vừa nghe vậy thì ngẩn người, sau đó cậu ta nói: “Nhưng chú không biết số điện thoại của bố các cháu!”
“152xxxx3645.” Không chút suy nghĩ, Diệp Vũ Thánh lập tức nói ra một dãy số điện thoại.
Bàn tay cầm di động của Tiểu Hứa có chút run rẩy.
Vậy là, cậu ta đã có số điện thoại của ảnh đế Diệp Hoài Cẩn rồi sao?
“Đây là số điện thoại của chú Hướng Thiên, bố nói, không thể nói số điện thoại của bố cho người khác.” Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tiểu Hứa, Diệp Vũ Hành nhắc nhở.
Lúc này, Tiểu Hứa mới bình tĩnh lại, cậu ta đưa điện thoại cho ba đứa nhỏ.
Sau khi bộ ba lấy được điện thoại thì nghiêm túc ấn số, rồi gọi ra ngoài.
Mà ở bên kia.
Lúc này, trong studio.
Sau khi chụp xong một bộ ảnh, Diệp Hoài Cẩn vừa được hạ xuống đất, Hướng Thiên ở bên cạnh đã đưa điện thoại đến, anh bất đắc dĩ đưa điện thoại cho Diệp Hoài Cẩn: “Điện thoại của các bảo bối nhà cậu.”
Gọi anh là chú Hướng Thiên hết tiếng này đến tiếng khác, giọng nói non nớt đó thực sự quá đáng yêu! Quả thật không muốn đưa điện thoại Diệp Hoài Cẩn chút nào!
Diệp Hoài Cẩn vừa nghe vậy thì anh lập tức nhận lấy điện thoại, biểu cảm trên mặt anh khiến những nhân viên công tác ở xung quanh nhìn đến ngây người.
Hoá ra, Diệp Hoài Cẩn cũng một mặt dịu dàng như vậy sao?